Chương trước
Chương sau
Tháng chín, Lưu Sấm đánh bại Thái Sơn tặc, giải vây cho Vu Lăng. Tin tức vừa truyền ra, quận Tề chấn động. Mà Viên Đàm ở Tế Nam quốc xa xôi khi nghe được tin tức này, tâm trạng rất phức tạp.

Nói thật, y ước gì Viên Thượng chết trận ở Vu Lăng, như vậy y sẽ ít đi một đối thủ tranh đấu. Trong ba con trai của Viên Thiệu, ngoại trừ Viên Thượng ra, y căn bản không có đối thủ. Viên Hi là người có tính tình nhu nhược, cũng không phải là người yêu mến tranh đấu. Cho nên, từ đầu tới cuối, Viên Đàm đều không để Viên Hi vào mắt. Người có thể chính thức gây uy hiếp cho y, chỉ có một mình Viên Thượng mà thôi.

Nhưng y cũng biết, nếu Viên Thượng chết ở Vu Lăng, Viên Thiệu tất nhiên sẽ nổi giận.

Viên Đàm tự biết không có cách nào đón nhận cơn thịnh nộ lôi đình của Viên Thiệu. Nhưng bảo y tới giải cứu Viên Thượng, trong lòng y lại không quá tình nguyện.

Quận Tề quả thật không có binh? Cho dù quận Tề không có binh mã, y có thể điều binh mã ở nước Nhạc An. Thời gian cũng chỉ bất quá một, hay ngày mà thôi. Viên Đàm làm Thứ sử Thanh Châu, trong khu vực Thanh Châu, trừ binh mã của nước Tế Nam, Bắc Hải và Đông Lai ra, đều phải nghe theo sự điều khiển và sai khiến của y. Y sao có thể không có binh mã? Không phải là không có, mà là không muốn điều đi! Thậm chí về sau Lưu Sấm thống binh, Viên Đàm mật lệnh Lưu Hiến không được giao cho Lưu Sấm quá nhiều binh mã. Trong lòng y không phải là không hy vọng Viên Thượng chết trận ở Vu Lăng.

Nhưng bề ngoài vẫn phải cho thấy quyết tâm, nếu không sẽ có đại họa.

Nhưng ai mà ngờ tới, Lưu Sấm rõ ràng thắng! Bằng mấy nghìn đám ô hợp, Lưu Sấm rõ ràng đánh bại Thái Sơn tặc, giải vây cho Vu lăng, đã khiến trong lòng Viên Đàm rất không thoải mái.

- Hữu Nhược tiên sinh, không ngờ Mạnh Ngạn dụng binh lại lợi hại như vậy!

Ngồi trong lều lớn trung quân, Viên Đàm cười lớn nói với Tuân Kham:

- Tuổi hắn còn nhỏ mà đã có bản lĩnh như vậy, sau này nhất định sẽ thành tựu sự nghiệp.

Tuân Kham cười tới không ngậm miệng được, liên tục gật đầu. Trong lòng Viên Đàm âm thầm bực bội, không muốn nói tiếp với Tuân Kham.

- Tuân tiên sinh, kế tiếp nên làm thế nào?

- Vu Lăng đã được giải vậy, viện quân Điền Giai đã bị cắt đứt, quân tâm nhất định đại loạn. Đại công tử lập tức phát động tấn công mạnh vào huyện Đài. Chỉ cần đánh tan binh mã của huyện Đài, thì có thể thuận thế tiến quân thần tốc, thẳng tới Đông Bình Lăng. Đông Bình Lăng vừa phá, Điền Giai sẽ bị tận diệt vậy.

Viên Đàm gật đầu:

- Ta cũng nghĩ như vậy. Ngày mai sẽ phát động công kích vào huyện Đài. Chỉ là, kể từ đó, nhất định phải có một chi kỵ binh nhẹ đánh chiến Lịch Thành, chặt đứt đường lui của Điền Giai. Không biết Tuân tiên sinh cho rằng, người phương nào có thể nhận trách nhiệm nặng nề này?

- Có thể mời Tam công tử xuất binh.

Tuân Kham sao không hiểu tâm tư của Viên Đàm, khẽ mỉm cười nói:

- Mặc dù Tam công tử thảm bại ở Thổ Cổ, binh mã tổn thất khá lớn. Nhưng dưới trướng Tam công tử vẫn còn mấy nghìn binh mã. Dứt khoát lại phân phối cho Mạnh Ngạn ba nghìn người cùng Tam công tử xuất binh đoạt lại Thổ Cổ, công chiếm Lịch Thành. Chắc hẳn Tam công tử sẽ không cự tuyệt. Tam công tử thiếu niên khí thịnh, bị bại trận ở Thổ Cổ, có sẵn động lực, nhất định rất muốn báo thù rửa hận.

Viên Đàm nghĩ ngợi, liền đồng ý với lời của Tuân Kham. Tuân Kham phe phẩy cây quạt, từ lều lớn đi ra, chợt nở nụ cười quỷ dị.

"Mạnh Ngạn nói không sai, cái tên Viên Hiển Tư này quả nhiên không đủ để thành đại sựKhông gì hơn cái này. Mạnh Ngạn có thể miễn đi không ít phiền toái. " Tiểu tâm tư của Viên Đàm, Tuân Kham sao không nhìn ra? Thằng nhãi kia ghen ghét Lưu Sấm nhất chiến thành danh. Lòng dạ khí độ nhỏ nhen như vậy, đúng là không thể thành đại sự. Trọng Trị đặt hy vọng lên một người như y, chỉ sợ là một sự chọn lựa sai lầm. Viên Đàm cay nghiệt tàn khốc, chí lớn nhưng tài mọn. Y muốn diệt trừ Viên Thượng, vậy thì đánh bạo đi làm là được. Nếu quả thật y có thể hại chết Viên Thượng, nói không chừng Tuân Kham sẽ xem trọng y vài phần. Chỉ tiếc rằng Viên Đàm cũng là con trai của Viên Thiệu! Dù Viên Thiệu sủng ái Viên Thượng, nhưng hổ dữ không ăn thịt con. Y chắc chắn sẽ không thực sự ra tay với Viên Đàm.

Quan trọng nhất là, Viên Thượng vừa chết, Viên Đàm sẽ đường đường chính chính là trưởng tử. Đến lúc đó, Viên Thiệu muốn giết y cũng sẽ băn khoăn.

Tuy nhiên, người này mang ác ý trong lòng, nhưng lại không có quyết đoán kia.

Một đối thủ như vậy, Mạnh Ngạn có thể gối cao đầu vô ưu! Nghĩ tới đây, trong lòng Tuân Kham cười nhạt một tiếng, bước nhanh rời khỏi lều chính … Hôm sau, Viên Đàm tấn công mạnh huyện Đài … Cùng lúc đó, Viên Thượng đã chỉnh lại quân đội ở Vu Lăng, chuẩn bị đánh Thổ Cổ, báo thù rửa hận.

Tuy nhiên, khác với thái độ khắc nghiệt lần trước, lần này thái độ của Viên Thượng với Lưu Sấm đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Y phái người mời Lưu Sấm tới trợ chiến. Tuy bị Lưu Sấm cự tuyệt, nhưng cũng không vì vậy mà sinh lòng bất mãn. Ngược lại nhờ người mang tin tức, truyền đạt lời cảm ơn của y cho Lưu Sấm.

Y cũng biết, không có khả năng khiến cho Lưu Sấm lập tức chuyển biến tâm ý.

Dù sao Lưu Sấm mới giết ái tướng của y, cho dù là đã giải vây Vu Lăng, chỉ sợ cũng không dám đơn giản tiếp nhận ý tốt của y. Đương nhiên, càng không có khả năng về sau hiệu lực cho Viên Thượng.

Về vấn đề này, Viên Thượng lại rất rộng lượng. Thậm chí còn viết một phong thư, nói với Lưu Sấm rằng hắn có thể yên tâm.

Đao thương không có mắt, khó tránh khỏi sẽ có thương vong. Mặc dù ngươi giết Khôi Nguyên Tiến, nhưng ta cũng không tức giận. Trái lại còn cảm thấy cao hứng cho cha ta. Cha ta có thể có được sự trợ giúp của ngươi, đúng là một sự may mắn.

Đợi khi trận chiến này chấm dứt, ta nhất định sẽ quay lại Lâm Truy, đích thân hướng ngươi nói lời cảm tạ.

Lưu Sấm ở Bàn Dương đọc xong bức thư này, nhịn không được thở dài một tiếng. So với Viên Đàm mà nói, khí độ và tài năng của Viên Thượng xác thực mạnh hơn không ít. Nhưng tiếc rằng, hắn không có khả năng quá thân thiết với Viên Thượng. Dù hắn và Viên Thượng là người cùng trang lứa, nhưng đã xác định sẵn hai người chỉ có thể là đối thủ.

Thậm chí Lưu Sấm còn nghĩ, nếu Viên Thượng là con trai độc nhất của Viên Thiệu, sẽ có kết quả gì? Những chuyện như vậy, rất khó suy đoán. Hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều tế bào não vì chuyện nàyLần này tới quận Tề, bất kể nói thế nào, mục đích đã đạt được. Chuyện còn lại, đã không cần phải hao tâm tổn trí. Tin rằng có Tuân Kham ở đó có thể xử lý mọi chuyện thỏa đáng.

Hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, chính là chiêu hàng Hạ Hầu Lan.

Hạ Hầu Lan sau khi bị bắt làm tù binh, một mực bị nhốt trong huyện thành Bàn Dương, cả ngày không nói một lời.

Lưu Sấm từ Nguyên Sơn quay về Bàn Dương, đầu tiên quan sát Hạ Hầu Lan mấy ngày, cũng không lập tức gặp mặt Hạ Hầu Lan.

Một ngày này, hắn nhận được thư của Viên Đàm, liền sai Bành An và Hoa Ngạn suất lĩnh ba nghìn binh mã, cùng hơn hai nghìn tù binh của Bàn Dương đi tới Vu Lăng. Hắn nói cho Viên Thượng biết, hiện tại Bàn Dương hư không, không nên lưu lại quá nhiều tù binh. Cho nên hắn đưa những tù binh này cho Tam công tử, mời Tam công tử xử lý. Coi như là một phen tâm ý của ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.