Lưu Sấm làm vậy cũng là âm thầm tỏ thiện ý với Viên Thượng. Viên Đàm đã không còn tác dụng quá lớn. Tin rằng sau trận chiến này, Viên Thiệu tất nhiến sẽ càng thêm coi trọng hắn. Chỉ cần Viên Thiệu không dụng binh với Lưu Sấm. Như vậy cho dù Viên Đàm có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám động thủ.
Cái tay Viên Đàm kia, có tâm nhưng vô đảm, lòng dạ ác độc mà tay không hắc, sớm muộn gì cũng chết sớm. Lần này Lưu Sấm tới quận Tề, vốn là muốn nương theo Viên Đàm, để trèo cây cao Viên Thiệu. Hôm nay xem ra, mục đích đã đạt được.
Sau khi Bành An và Hoa Ngạn dẫn theo binh mã rời đi, Lưu Sấm liền bắt đầu động tay động chân. Cả huyện thành Bàn Dương đã bị hắn khống chế trong lòng bàn tay.
Hắn gọi Sầm Bích tới nói:
- Bá Khuê, sau khi trận chiến này kết thúc, chỉ sợ không lâu nữa ta sẽ quay về Bắc Hải.,Ngươi theo ta từ Lâm Truy, bôn tập Bàn Dương, đánh lén Nguyên Sơn, làm rất là tốt. Lần này ta đi, có chút không tiếc nuối ngươi. Cho nên muốn mời ngươi cùng ta quay về Bắc Hải quốc. Không biết ý của ngươi như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn theo ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là một người có bản lĩnh như ngươi, lại ở chỗ hoang dã này có chút đáng tiếc. Tin tưởng ngươi cũng đã thấy, dưới trướng của Đại công tử có rất nhiều người tài ba. Một người không có danh tiếng như ngươi, chỉ sợ rất khó có ngày nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197034/quyen-1-chuong-200-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.