- Tông Nguyên, chúng ta bị lừa!
Điền Cung dẫn theo một đội nhân mã, chật vật không chịu nổi đi tới trước mặt Quách Tổ, tức giận, hổn hển nói:
- Số lượng Viên quân, căn bản không nhiều. Bên ta mới sai người lên núi tìm hiểu, phát hiện rất nhiều cây đuốc nhưng lại không thấy một tên Viên quân. Kể cả những đốm lửa trên tường thành kia cũng như vậy. Vừa rồi chỉ có một ít Viên quân đánh lén, chúng ta bị lừa.
Nhưng Quách Tổ lại không cho y sắc mặt tốt gì.
Quách Tổ căm tức nhìn Điền Cung một cái, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trường Hầu, ngươi chạy trốn thật là nhanh.
- Tông Nguyên, lời này của ngươi có ý gì?
Điền Cung đỏ mặt, chợt quát lớn:
- Vừa rồi ta phát hiện tình hình không đúng, mới dẫn người qua đó xem. Tông Nguyên nói vậy, chẳng lẽ là nói ta lâm trận bỏ chạy?
- Ngươi có phải là lâm trận bỏ chạy hay không, chỉ có trong lòng ngươi biết.
Quách Tổ cũng nổi trận lôi đình, chỉ vào Điền Cung, chửi ầm lên:
- Nếu không phải ngươi dẫn người bại tẩu, trung quân sao có thể bị bại nhanh như vậy? Trường Hầu, thiệt thòi ngươi là danh tướng mà lại nhát gạn như vậy. Cho dù là Viên quân đánh lén, cũng đâu sợ tới mức chạy trối chết.
Hai người, lập tức trở mặt. Điền Cung bị trách vấn, trong lòng cực kỳ giận dữ.
Cũng không để ý tới cái gì ăn nhờ ở đậu, vung đao đánh về phía Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197032/quyen-1-chuong-199-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.