"Tiêu Ý Nhã, 22 tuổi..."
Bùi Hữu Minh gấp lại văn kiện trong tay, rơi vào trầm mặc.
Cô gái này vậy mà lại là hôn thê sắp cưới của Hàn Nhậm Phục, chẳng trách Kì Liên không buồn chớp mắt đem cô ấy ra trao đổi với mình.
Bùi Hữu Minh nhìn Mộc Lan vẫn đang nằm ngủ trên giường, cuối cùng rướn người hôn lên trán cô một cái, trước khi rời đi còn khẽ nói một câu.
- Anh sẽ không làm việc mà em không thích nữa, đợi anh nhé.
***
Tiêu Ý Nhã bệnh tình dạo này ngày càng trở nặng, có những đêm thắt lưng và đầu đau tới mức không thở được.
Việc mất ngủ cộng với bệnh tật và thuốc kháng sinh khiến cô thể chất vốn đã suy yếu giờ lại ngày càng xanh xao hơn.
Mấy ngày hôm nay, Tiêu Ý Nhã vẫn thường xuyên vào bệnh viện thăm Cao Ngạn Thiên. Suy cho cùng khi con người ta chết đi, cũng chỉ mong muốn được nhìn những người mà mình yêu thương nhất.
Ý Nhã không còn cha mẹ, chỉ có hai anh em nhà họ Cao.
Cao Hiên yêu thương cô như em gái ruột, còn Cao Ngạn Thiên lại là tri kỉ của cô, một người bạn luôn bên cạnh cô từ thuở thiếu thời.
Đôi khi Ý Nhã sẽ nằm bên cạnh đọc sách cho Ngạn Thiên nghe, nói chuyện phiếm, hát vu vơ vài câu.
Đôi khi cô sẽ khóc, chẳng biết nữa, chỉ đơn thuần là muốn khóc thôi, biết đâu ngày mai cô sẽ không khóc được nữa, sau này cũng thế, chẳng ai nghe cô khóc nữa thì sao.
Hôm nay Cao Hiên theo lịch khám sức khỏe tổng quát cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-nham-phuc-hoi-han-da-muon/245671/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.