Tiêu Ý Nhã nói chuyện mình bị bệnh nan y với Cao Hiên, cô muốn hiến tim cho Cao Ngạn Thiên.
- Cậu ấy là do em mới trở nên như vậy, đã nằm tận hai năm rồi, cũng đã đến lúc em trả lại những gì đã nợ của cậu ấy.
Đó là vào một ngày giữa thu, bầu trời trong không một gợn mây, ở dưới con đường trải đầy lá vàng.
Đó cũng là ngày đầu tiên Hàn Nhậm Phục dẫn Kì Liên về nhà qua đêm.
Tiêu Ý Nhã hít sâu một hơi, nói tình trạng của mình cho Cao Hiên biết.
- Bác sĩ nói em không sống được hết sang năm...
Cao Hiên nghe đến đây thì vô cùng hốt hoảng.
- Không thể nào, Ý Nhã... không thể nào...
Tiêu Ý Nhã đưa mắt nhìn về phía xa xăm, đưa tay lên giữa không trung, khẽ mỉm cười, nói.
- Hiên ca, em muốn chạm vào nó quá.
Chạm thử vào trái tim của Hàn Nhậm Phục, để xem có phải nó làm bằng đá hay không.
Mọi chuyện vốn đã được định sẵn, là yêu hay là hận, đều đã được ông trời sắp đặt.
Chỉ là con người ta luôn sống ích kỉ như thế, luôn muốn những điều không thể đạt được, những người không phải của mình.
Cao Hiên dốc sức chạy ngược chạy xuôi, tìm phương thức chữa trị cho Tiêu Ý Nhã. Tiêu Ý Nhã cùng Cao Ngạn Thiên là bạn bè thân thiết hồi cao trung, sau đó vào cùng một trường đại học kiến trúc.
Cao Hiên xem Tiêu Ý Nhã như em gái ruột của mình, hơn nữa biết rõ tâm tư của Ngạn Thiên. Thằng bé có tình cảm với cô bạn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-nham-phuc-hoi-han-da-muon/245670/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.