- Cô muốn đi đâu?
Tiêu Ý Nhã nghe vậy thì dừng bước chân, xoay người nhìn Hàn Nhậm Phục, có vẻ không hiểu ý hắn muốn gì.
Hàn Nhậm Phục thì ngược lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Dường như gầy đi rất nhiều, ánh mắt luôn ngậm cười kia cũng không còn sáng ngời như xưa nữa. Có thể nói thời gian qua hẳn là sống không dễ dàng.
Hắn đột nhiên có ý nghĩ có vẻ như hơn ba năm qua, hắn chưa bao giờ nhìn kĩ gương mặt cô.
Hàn Nhậm Phục đứng dậy, chậm rãi tiến gần về phía Tiêu Ý Nhã, đưa ánh mắt nhàn nhạt của mình nhìn vào hai bàn tay được bó thạch cao của cô, hai bàn tay đầy những vết thâm, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đen hiện lên rõ ràng.
Còn có những vết thương ở cánh tay, ở cổ không thể để quần áo che khuất. Hàn Nhậm Phục trước đây là người cao ngạo, hắn cho dù làm chuyện gì cũng sẽ không hai lời, lười giải thích.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tiêu Ý Nhã một thân đơn bạc trong gió, với ánh mắt xa cách kia nhìn hắn, ma xui quỷ khiến, Hàn Nhậm Phục đột nhiên nói một câu.
- Tôi không biết đêm ấy chúng sẽ đánh cô.
Tiêu Ý Nhã lẳng lặng nhìn hắn, nghe hắn giải thích. Cho rằng bản thân là vì muốn lo chuyện bao đồng cùng xui xẻo, vốn ngay từ ban đầu không tính sẽ trách Hàn Nhậm Phục, bèn nhẹ gật đầu.
Sau một hồi lâu, Ý Nhã kéo lại áo mình, nói.
- Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền. Khi Hàn phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-nham-phuc-hoi-han-da-muon/245669/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.