Một tháng sau khi xuất viện, Tiêu Ý Nhã quay lại Hàn gia.
Thật lòng việc này không khiến cho Tiêu Ý Nhã có một chút hưng phấn nào. Chỉ do có một vài thứ quan trọng buộc cô phải quay lại lấy mà thôi.
Ý Nhã nhẩm tính thời gian, nếu như về nhà lúc Hàn Nhậm Phục đang đi làm, cô sẽ giống như đang trốn tránh không minh bạch. Do dự một hồi, Ý Nhã quyết định báo trước cho Hàn Nhậm Phục một cái tin.
"Tối nay tôi muốn quay trở lại lấy một vài đồ dùng của tôi."
Thấy Hàn Nhậm Phục thông báo đã nhận nhưng không trả lời, Ý Nhã cho là hắn đã ngầm đồng ý.
Thực chất, Hàn Nhậm Phục đã soạn một tin nhắn, nhưng hắn lại xóa đi và hôm ấy tan làm sớm hơn mọi ngày.
Hàn Nhậm Phục cảm giác như bản thân có lẽ bị hỏng đầu rồi. Bởi hắn muốn gặp Ý Nhã, không để làm gì cả. Chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy cô thôi.
Hoặc đơn giản nhất, hắn muốn biết sau lần kia, Ý Nhã có hoàn toàn hồi phục sức khỏe hay không.
Trùng hợp thay, tối nay Kì Liên nói muốn về nhà bố mẹ vì đã lâu không trở về. Nếu là mọi khi, Hàn Nhậm Phục sẽ không do dự mà nói hắn sẽ đưa cô trở về. Nhưng hôm nay thì khác, Hàn Nhậm Phục chỉ hơi cười rồi không nặng nhẹ mà nói một câu.
- Đi đường cẩn thận.
Kì Liên có lẽ cảm thấy hơi lạ, nhưng vậy đối với cô ta lại càng tốt, cô định sẽ cùng Trác Văn thân mật đôi chút, đã lâu cô không được gặp anh, tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-nham-phuc-hoi-han-da-muon/245668/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.