*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia Hỷ ngồi bên cửa sổ hong khô mái tóc đen huyền, trên người là một bộ trung y tơ lụa thượng hạng màu xanh nhạt như lẫn vào trong ánh trăng. Bối Lan lấy vải bông thấm bớt nước, nhẹ nhàng chải tơi tóc nàng, nhìn qua khoảng sân sau trong đêm tĩnh lặng, có thể thấy rõ ngọn đèn le lói bên viện Văn Nhược Nhan.
Gia Hỷ nhớ lại cảnh buổi chiều, lòng không khỏi dâng lên tia xao động. Nàng xuyên qua ăn no ngủ kĩ quá mức rồi, đình trệ như trư, cứ nghĩ rằng no bụng sẽ an toàn, một chút chú tâm đến hậu viện cũng không có, Nhị phu nhân loáng cái liền đẩy được thứ xuất tiểu thư sang bên viện tổ mẫu. Hàn thị lại dễ dàng áp một cái hôn sự lên người nàng.
Hàn thị từ ngày Tạ ma ma vì mình mà mất mạng liền thay đổi tâm nết, trầm tĩnh điềm đạm hơn, thường ngày hoặc là gặp người nhà mẹ, hoặc là tiếp đãi một vài nữ quyến thế gia, tuyệt đối không còn nháo đến gà chó không yên nữa. Cái này có thể gọi là trưởng thành muộn không, từ khi Nhị phòng quay về kinh, địa vị của Hàn thị giảm sút đi thấy rõ.
Đây là lần thứ hai nàng bắt gặp Phùng Cẩm cùng Văn Nhược Nhan mờ ám dây dưa, loại chuyện này làm sao Hàn thị có thể không biết, trừ khi bị người khác cố tình che mắt. Rõ ràng trong phủ, Nguyễn thị là người có khả năng gây ra nhất, nhưng Nguyễn thị mấy tháng nay vì chuyện Phùng Dạ Vân gả đi mà lo lắng tứ bề, sao lại còn thừa tâm trí đi hãm hại Đại phòng. Như vậy cũng chỉ còn Nhị phu nhân.
Trong phủ nam hài đều còn nhỏ tuổi, Nhị thiếu một tên hoàn khố thì bỏ qua, còn lại nổi bật nhất chính là Phùng Cẩm và Phùng Hậu. Nếu thực sự Phùng Cẩm cương quyết vì Văn Nhược Nhan từ chối hôn sự với Đông gia, không chỉ Hàn thị mà cả lão phu nhân cũng đều tức chết, tuyệt đối mất đi tín nhiệm, khi đó mọi ưu ái đều rơi vào tay Phùng Hậu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phùng Cẩm tất nhiên vì ân oán giữa hai phòng mà không thể tin tưởng Nhị phu nhân, làm sao hắn có thể để cho Nhị phu nhân giúp đỡ che giấu Hàn thị. Vậy kẻ đứng sau là ai?
Gia Hỷ thấy tóc đã sắp khô liền lấy dầu hoa hồng bôi lên, hương thơm tỏa ra dìu dịu, nàng mặc kệ ai đứng sau Văn Nhược Nhan và Phùng Cẩm, đây là chuyện tốt, nàng phải tranh thủ cơ hội hiếm có này để thanh lý môn hộ thù mới nợ cũ với Hàn thị.
Sáng hôm sau, thay vì đưa thiếp thư gặp Thành Vương thì Gia Hỷ chuyển ý đến Bích Ba trang tìm Triệu Tử Đoạn. Một đêm không ngủ, nàng vẫn không lấy được can đảm để lên kế hoạch giúp Vịnh Đan có thể trả thù. Triệu Tử Đoạn, vẫn là người dễ dàng nói chuyện nhất.
Bích Ba trang là quần thể nhà trọ có suối nước nóng nằm trên một ngọn đồi, cảnh sắc mờ ảo tươi đẹp. Thường ngày Triệu Tử Đoạn đều ở tại nơi này làm việc, không quá xa Hoàng cung lại gần Thành Vương phủ, coi như là địa thế thuận lợi.
Hạ nhân Bích Ba trang thấy xe ngựa Gia Hỷ đến liền vội vội vàng vàng chuẩn bị phòng nghỉ, hiện tại là mùa hè, khách nhân đến đây nghỉ mát vô cùng đông đúc, thêm chủ nhân như nàng đột ngột xuất hiện, liền nảy sinh chút rối loạn. Vì thế, chưởng trang liền mời nàng đến khách phòng tạm đợi!
- Đại tiểu thư thông cảm, Thiếu giám từ sớm đã ra ngoài, tiểu thư cần gì cứ sai sử hạ nhân!
Gia Hỷ gật đầu, nhìn quanh một lượt, đây là nơi ở của Triệu Tử Đoạn. Khách phòng ngoài bộ bàn ghế chỉ có thêm mấy chậu men xanh trồng sen thả cá chép nhỏ, hai bình sứ thanh hoa cắm đầy bông lau. Một bức bình phong thêu mai lan tùng trúc ngăn với thư phòng. Gia Hỷ nhấp một ngụm trà, trang viên là của nàng, nhưng chưa bao giờ nàng trực tiếp quản lý, mỗi năm lại ôm bạc đều đặn, nếu quy về hiện đại chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Ngoài cửa, dáng người cao cao của Triệu Tử Đoạn xuất hiện, y phục đen tuyền thêu liên hoa đỏ thẫm, hàng mày như mực phía cuối có điểm một dấu chu sa đỏ tươi, cả gương mặt được che lại, chỉ lộ đôi mắt dài hẹp, tròng mắt huyền lấp lánh ánh sáng.
Hắn cởi áo choàng, tháo luôn mạng che mặt, nét đẹp bán nam bán nữ điên đảo chúng sinh liền hiện lên, làn da trân mịn hơn đồ sứ, trắng hơn băng tuyết, mũi điêu khắc tinh xảo, đôi môi mỏng đỏ như bôi son, yêu mị không tưởng. Đối với một nam tử xinh đẹp như vậy, mọi nhan sắc đứng cạnh đều vô tình biến thành dung chi tục phấn.
Gia Hỷ gượng cười, nếu hắn không phải nam tử, thì mười phần người ngồi trên phượng vị không đến lượt Hiên Liên Tĩnh Tú.
Triệu Tử Đoạn ôn nhu cười:
- Nàng đến đây không báo trước? Là có việc gấp?
Gia Hỷ nâng tách trà lên miệng, tuy đã lâu nhưng độ ấm vẫn còn lưu lại:
- Ta chỉ muốn thăm thú, dù gì nơi này cũng của mẫu thân, lâu không đến đây, thật thấy áy náy!
Triệu Tử Đoạn đứng dậy, vạt áo nhè nhẹ bay trong gió hạ:
- Nào, đi thôi, đứng trên lầu cao có thể bao quát được cả trang viên!
Gia Hỷ đi theo hắn, nàng nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, đoạn đường đi lên trên đỉnh quả đồi thấp, Triệu Tử Đoạn phất phơ quạt sa mỏng màu đen thêu lá trúc tinh tế.*
- Vương gia có lời hỏi thăm nàng! Vốn ta đang bên Vương phủ giúp người chuẩn bị kì khảo thí, không nghĩ là nàng quá bộ đến, liền bỏ hết tất cả, lên ngựa về đây!
Gia Hỷ che miệng cười:
- Thiếu giám nói đùa, đại sự quan trọng, nói vậy ta đến đây chính là khiến sự vụ chậm trễ hay sao!
Triệu Tử Đoạn nâng nâng mi mắt, hương hoa lê nhàn nhạt từ vạt áo hắn tỏa ra êm ái:
- Nàng có biết hồng nhan họa thủy! Một nét cười lay động giang sơn, nghiêng đổ thành quốc!
Gia Hỷ cười càng thêm sâu, hồng nhan họa thủy trong lịch sử tồn tại được mấy người, kết cục đều bi thảm, nàng thật không muốn trở thành tuyệt đại mỹ nhân như thế!
Triệu Tử Đoạn bước trên bậc thang dài, thuận tiện nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Hỷ đưa lên. Trong lòng bàn tay hắn cồm cộm những vết chai do luyện tập, một điều bình thường nhưng cũng bất thường. Cao thủ võ thuật trong Cấm thành nếu không xuất phát từ Mật sát Thị vệ chính là từ các vị Đại nội Tổng quản, chỉ là từ thời tiên đế, cuối đời sợ bị hành thích nên đã lặng lẽ ban chết cho từng cao thủ một trong hàng ngũ hoạn quan, cứ thế đến bây giờ hoàn toàn còn không lưu lại.
Gió rất mạnh, trên cao nhìn xuống trang viên như khuất lấp giữa rừng cây, Gia Hỷ chỉ tay về phía xa, nơi ẩn hiện trong mơ hồ khói nước:
- Bên kia còn một trang viên khác?
Triệu Tử Đoạn gật đầu:
- Là nơi nghỉ mát của Hoàng gia, Ngũ Hoa hồ!
Gia Hỷ tự cảm phục mẫu thân, có thể mua đất xây trang tại một nơi thuận lợi địa thế như vậy, người bình thường ai cũng muốn một lần được trở thành vua chúa, liền đến trang viên nàng, nơi gần Ngũ Hoa hồ nhất!
Gia Hỷ dò hỏi:
- Vậy Thái tử nghỉ mát ở đây?
Triệu Tử Đoạn hướng mắt xa hơn:
- Tùy thời điểm, hoặc ở đây, hoặc cùng Hành cung với Hoàng thượng!
- Thái tử mới chỉ có hai vị Lương đệ đúng không?
Triệu Tử Đoạn xoay người nhìn Gia Hỷ, ánh mắt thâm u nổi lên tia ngờ vực:
- Đúng là như vậy, một là Hạ Lương đệ, muội muội khác mẹ của Hạ phi nương nương, người thứ hai chính là Hàn Lương đệ, năm xưa là nữ nhi một Thái y, sau vì thông đồng cung phi mưu hại hoàng tự mà mất mạng, người này cũng coi như có chút họ hàng xa với Phùng Đại phu nhân, có lẽ muội cũng biết?
Gia Hỷ lắc đầu, chuyện của Phùng gia nàng còn chưa biết hết, huống hồ gì chuyện Hàn gia nửa điểm không can hệ.
Gia Hỷ cười cười:
- Mới chỉ có hai Lương đệ, còn chưa có Thái tử phi, thật cũng yên bình dễ sống!
Triệu Tử Đoạn nghe môi khô đắng lại:
- Ở phủ xảy ra chuyện gì? Nàng bị chèn ép? Hay có điều gì không vừa lòng?
Gia Hỷ ngồi xuống bàn đá, cảm giác lạnh lẽo thấm vào cơ thể, nàng không vội trả lời ngay:
- Hiện tại muốn vào cung Thái tử có những cách nào?
Triệu Tử Đoạn cau mi tâm, dấu chu sa cuối chân mày như đỏ hơn:
- Nếu là nàng, chỉ cần gặp qua một lần, Thái tử cũng không ngại nạp vào, may mắn còn có thể trở thành Thái tử phi!
Gia Hỷ nhìn xuyên ánh mắt u buồn của hắn, cảm giác trong đó hiện hữu một tia đau lòng bất lực, nàng mỉm cười:
- Nếu Vịnh Đan muốn hầu hạ Đông cung thì đầu tiên phải là cung nữ trước, sau đó ta sẽ sắp xếp để Vịnh Đan hầu hạ một Lương đệ, còn được gặp Thái tử hay không phải tự xem bản lĩnh thế nào!
Gia Hỷ nhìn hắn, hồi lâu mới nhỏ giọng:
- Chuyện này có thể giữ bí mật không? Vả lại ta cũng muốn đổi cho Vịnh Đan một nhân dạng mới!
Triệu Tử Đoạn hơi ngờ vực:
- Làm lại xuất thân không phải chuyện khó, người giống người cũng có thể xảy ra. Nô tì hầu hạ thường xuyên cúi mặt, nàng ta chẳng vào cung mấy lần, người khác sẽ khó nhận diện, Vịnh Đan cô nương tính cách trầm tĩnh, sẽ không tạo nổi bật đi!
Gia Hỷ thở nhẹ trong lòng, liền thi lễ:
- Tạ ơn Thiếu giám!
Triệu Tử Đoạn cả cười:
- Chúng ta là bằng hữu, nàng cần giúp đỡ, ta sẽ không ngoảnh mặt!
Qua khỏi buổi trưa, Gia Hỷ quay về Phùng phủ. Nhìn bóng xe ngựa nàng vừa đi khỏi, một hoạn quan khác đã tiến vào:
- Thiếu giám, nô tài đã tra ra!
Triệu Tử Đoạn hơi ngạc nhiên:
- Nhanh vậy sao?
- Vịnh Đan này tên thật là Mân Uyển, nữ nhi duy nhất của Mân Đại, Huyện thừa ở Liêu Châu, một năm nọ bị vỡ đê, khi ấy Thái tử tuần tra đến đã xử Mân Đại lưu đày. Mân Đại tuổi cao chết trên đường đi, đại ca nàng ta muốn có bạc đưa xác phụ thân về quê nên đã bán nàng ta đi, nên mới vào Phùng phủ hầu hạ.
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt ý cười, là đã rõ ý đồ của Vịnh Đan khi tìm cách tiếp cận Thái tử. Phùng Gia Hỷ cũng thật lớn mật, cư nhiên dám đưa người vào hạ sát trữ quân, không hiểu nàng có lường trước được hậu quả.
- Dạo này bên Thục Trinh Huyện chúa có xảy ra chuyện gì không?
- Thiếu giám, Cố gia đã đưa thiếp canh đến, chưa rõ Phùng gia có đồng ý mối hôn sự này hay không!
Triệu Tử Đoạn nâng bàn tay lên ngang mắt, chăm chú nhìn mấy đầu móng tay trong suốt, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ:
- Cố gia? Là vị thiếu gia nào có diễm phúc như vậy? Ta thật sự rất tò mò!
_____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyentop.net, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]