Cảnh tượng ấy khiến người nhìn thấy đều có cảm giác như là đang đứng trước một cái gì gọi là thần bí mà cũng hết sức oai nghiêm không thể xúc phạm đến.
Tiểu Phong lạnh lùng trả lời:
– Đúng vậy! Ta là người đánh ả nữ tỳ của nàng trọng thương đó.
Thiếu nữ ấy cười gay gắt mấy tiếng rồi nói:
– Mật người thế cũng là lớn lắm đấy!
Giọng nói của nàng lần này chẳng những chỉ có lạnh lùng như băng giá mà còn chứa đựng những sát khí hầm hầm.
Tiểu Phong nghe ớn lạnh đến cả xương sống. Dầu vậy chàng là người vốn có bản tánh kiêu ngạo, liền đó chàng nói to tiếng rang rảng:
– Khỏi cần nói hỏi lòng vòng. Ta xuống tay đó là nhẹ lắm rồi.
Thiếu nữ áo trắng buông một chuỗi cười dài khanh khách không ngừng.
Chuỗi cười của nàng rúng động toàn tâm mạch của chàng đến nỗi máu trong trái tim trào ngược lên, chàng quát to tiếng hỏi:
– Sao mà nàng cười kia hả?
Thiếu nữ ấy liền ngưng hẳn giọng cười lại tiếng nói của nàng lại lạnh như băng tuyết:
– Cười ngươi trả lời hay thật đấy. Ngươi đánh ả nữ tỳ của ta hộc máu thế mà ngươi chỉ nói đánh nhè nhẹ. Ngươi định khua môi múa mép trước mặt ta nữa sao?
Ngừng qua giây lát, nàng nói tiếp:
– Chẳng qua ta bội phục phần nào võ công của ngươi. Thật ra võ công của sáu ả nữ tỳ của ta chưa nói là thiên hạ vô song nhưng sánh với võ lâm ngày nay, thật cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892947/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.