Tiểu Phong đưa bàn tay xoa hai bên gò má đỏ rần như phỏng lửa, mắt nhìn Ngoạn Thiết Nhơn mặt đầy ngấn lệ, lòng chàng ngạc nhiên không hiểu như thế nghĩa là gì!
Ngoạn Thiết Nhơn thở dài một hơi não nuột, miệng bảo:
– Thôi thôi! Bỏ qua tất cả! Mày có cái ngày hôm nay là nguyên nhân lúc trước ta không ngăn cản!
Tiểu Phong ngẩn người, đứng yên như một pho tượng gỗ:
– Ông vì sao ông đánh tôi?
Ngoạn Thiết Nhơn đảo mắt ngó khắp khách ăn uống trong tửu lâu qua một vòng. Sau cùng ngó vào mặt Tiểu Phong bảo:
– Vì lý do gì ta đánh mày? Ta hỏi mày, vì cớ gì mày giết hơn hai trăm cao thủ Kim Xà Giáo?
– Tôi chỉ biết vâng lệnh mà hành động.
– Vâng lệnh Cây Đèn Ma?
– Thưa đúng vậy!
Ngoạn Thiết Nhơn than thở:
– Tiểu Phong, ý trời đã định, tình thế không cách vãn hồi. Chẳng qua ta bằng lòng hứa với mày là sau khi mày lấy được Cây Đèn Ma sẽ cho mày biết ta là ai.
Nói đến đây, ông ta ngừng lại giây lát rồi nói tiếp:
– Chúng ta đi nhé.
Đối với người tự xưng là Ngoạn Thiết Nhơn ấy, sự thật Tiểu Phong suy nghĩ nát óc vẫn không rõ gốc tích của ông ta thế nào. Có phải là Phấn Diện Thiết Nhơn Lê Bình, cha của chàng không? Với ý nghĩ ấy lờ mờ trong đầu óc, Tiểu Phong liền nối gót theo Ngoạn Thiết Nhơn ra khỏi Tứ Hải Tửu Lâu.
Theo đường cái quan đi bộ một đỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892948/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.