Tiểu Phong nói dứt lời, âm thầm vận công vào song chưởng giữ thế đón chờ. Lúc ấy, các vết thương trên ngực chàng đau đớn khôn tả, mồ hôi rịn đẫm hai bên gò má.
Chàng lòng những dặn lòng: “Chiến thuật trước mắt chỉ phải đánh mau thắng lẹ. Chẳng vậy, đêm dài, lắm mộng, không khéo rơi lọt vào tay người.”
Ông già ấy nhìn sang một tên môn hạ đứng phía bên mặt bảo :
– Mau trở về trình lên với Giáo chủ là kẻ đã đánh chết tám cao thủ của bổn môn hiện đang có mặt ngoài này!
Tên ấy nói “vâng” một tiếng, quay lưng chạy miết vào trong tòa nhà hùng vĩ.
Không khí tại chỗ, sau khi tên ấy chạy đi căng thẳng vô cùng.
Tiểu Phong quắt mắt nhìn xem địa thế, cất tìm một lối chạy thoát thân. Hai mắt chàng bỗng trợn to lên, quát liền một câu :
– Hãy tiếp ta một chưởng nè!
Tiểu Phong đánh chưởng nhanh dường như chớp nhoáng.
Ông già ấy không ngờ chàng ra tay một cách quá sức lẹ làng nên lách người né tránh.
Tiểu Phong cố nén sự đau đớn do các vết thương trầm trọng đang công phạt, nên tay vừa tống tới một chưởng, thân hình đã cong vút như một cây cung bắn vọt theo gành đá phía dưới sườn núi không khác một mũi tên bay.
Ông già ấy nhìn theo sửng sốt, nạt to tiếng bảo :
– Đố chạy đàng trời!
Thân hình của lão cũng lẹ như sao băng, bay vút theo không rời. Liền khi ấy tất cả môn nhơn của phái Đông Hải có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892899/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.