Chuyện của Lục Thiếu Vũ truyền đến tai Lưu Trường An.
Hắn dẫn người đến, muốn đuổi Lục Thiếu Vũ đi.
Sân nhà bị những người bạn bè mà hắn dẫn đến bao vây.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt sau lưng ta, Lưu Trường An chất vấn ta: “Trầm Ngư, nàng giấu nam tử trong nhà, nàng có biết mình sai rồi không?”
Ta lập tức nổi cơn tam bành, phẩm hạnh của ta thế nào lẽ nào hắn không biết?
Lại dám sỉ nhục sự trong sạch của ta trước mặt bao nhiêu người như vậy.
“Trường An ca, chuyện ta cứu hắn năm xưa cả thôn đều biết, lúc đầu ta cũng sợ bị nói lời ra tiếng vào, nhưng cuối cùng không hề. Họ biết ta phẩm tính lương thiện, biết giữ mình, ngược lại còn giúp đỡ ta rất nhiều.”
“Còn ngươi, sau khi trở về đã có vợ có con, lại thêm ta đã đến tận nhà hủy hôn. Ngươi dẫn những người này đến đây, tự cho mình có thân phận gì, ngươi có tư cách gì để chất vấn ta?”
Giọng Lưu Trường An dịu xuống, “Là ta không đúng, ta có lỗi với nàng, nhưng chuyện này nàng hãy tạm gác sang một bên, chỉ là người trong căn phòng này hôm nay ta nhất định phải đuổi đi, không thể để hắn hủy hoại danh tiếng của nàng.”
—
“Trường An ca, ngươi đừng quậy phá nữa, các người đều tránh ra!”
Lúc ta ngăn cản, bị một người trong số họ xô đẩy, chân không vững ngã xuống đất.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lục Thiếu Vũ đỡ ta dậy, phủi bụi trên người ta. Dáng người của y cao ráo thanh thoát, ánh mắt ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-giau-ta-cuoi-vo-ta-giau-han-lay-chong/5212548/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.