Đã gần buổi trưa, ta vào bếp làm cơm, Lục Thiếu Vũ giúp ta một tay.
Đáng tiếc, hình như y chẳng biết làm gì cả.
Cắt rau không xong, nhóm củi không được, ngay cả khi ta bảo y lấy muối, y cũng có thể đưa nhầm đường cho ta.
“Ngươi đi ra ngoài đi, ngươi ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân hơn thôi. Chỗ đường này là ta cắn răng mới mua về, suýt nữa bị ngươi phá hư rồi.”
Đợi ta làm xong cơm, mới phát hiện Lục Thiếu Vũ hơi không vui.
Chắc là vừa rồi ta nói hơi nặng lời, nhưng ta cũng không nói sai.
Đường trắng đắt như vậy, không phải là thứ nhà bình thường như bọn ta ăn nổi.
Cho dù chỉ rắc đi một chút xíu, ta cũng đau lòng xót ruột.
Ta gắp thức ăn cho y, coi như đã là nhún nhường rồi.
Y cũng dễ dỗ, rất nhanh đã hết giận.
Trong bữa ăn, y hỏi ta: “Sao nàng vẫn chưa thành thân, vị hôn phu của nàng vẫn chưa về sao, nàng ở bên bờ sông khóc lóc là vì cớ gì?”
Nhắc đến chuyện này, lại đến lượt ta không vui, “Về thì đã về, chỉ là hắn đã ở biên quan cưới vợ, còn có một đứa con, hôn sự của bọn ta đã hủy bỏ rồi.”
Mỗi lần ta đều nói là vị hôn phu, chưa từng nhắc đến tên Lưu Trường An.
Lục Thiếu Vũ cầm thanh kiếm trong tay định xông ra ngoài, “Nàng nói cho ta biết hắn tên gì, nhà ở đâu? Ta sẽ thay nàng giết hắn.”
Ta vội vàng ngăn lại, “Thôi đi, hắn còn chẳng đáng để ngươi phải vì ta mà đại động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-giau-ta-cuoi-vo-ta-giau-han-lay-chong/5212547/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.