Edit: Khả Khả
Khi có một người để dựa vào, ai cũng sẽ trở nên yếu đuối, Lý Hạc Minh cũng không ngoại lệ.
Nhưng, đối với nam nhân, không nên chiều chuộng, Lâm Ngọc càng là thương tiếc hắn, Lý Hạc Minh càng trở nên yếu đuối, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ, hắn bị thương năm phần nhưng tỏ vẻ đau đớn mười phần, hắn nhắm hai mắt dựa vào người Lâm Ngọc, thái dương dán lên vành tai nàng, giống như muốn chết ngất trong lòng ngực nàng.
Lâm Ngọc khẽ vuốt vai hắn, sờ soạng mở áo tù trên người hắn, rồi lo lắng nói: “Nhị ca, để ta nhìn thương thế của chàng thế nào!”
Nàng mở miệng như chực khóc, Lý Hạc Minh nào dám để lộ thân thể chồng chất đầy vết thương cho nàng xem, tránh cho lát nữa nàng khóc hết nước mắt.
Lý Hạc Minh đè tay Lâm Ngọc lại, ngón tay dài bao trùm bàn tay nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhìn, động vào sẽ rất đau!”
Từ nhỏ, xương cốt của Lý Hạc Minh cứng rắn, tựa như mình đồng da sắt, đột nhiên hắn giả vờ yếu thế kêu đau, Lâm Ngọc nào chịu đựng được, đương nhiên hắn nói gì nàng đều nghe theo.
Nàng không dám động vào hắn, thậm chí còn quỳ thẳng lưng, để tấm lưng dày rộng của hắn an tâm dựa vào, hỏi: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Thê tử quỳ trên mặt đất hỏi mình dựa có thoải mái hay không, dưới trời đất này chỉ có một mình Lâm Ngọc đối xử với Lý Hạc Minh như vậy thôi.
Cũng may, hắn không phải là phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329237/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.