Edit: Khả Khả
Khi giọng nói của Lâm Ngọc vang lên trong Chiếu Ngục lạnh lẽo, Lý Hạc Minh còn cho rằng mình bị ảo giác. Giống như khi hắn ở Cấp Huyền, Lâm Ngọc đột nhiên xuất hiện ở đầu đường, nhìn hắn cười rạng rỡ, tựa như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng, Hà Tam kia không thể xuất hiện trong mộng được, điều đó nhắc nhở hắn rằng người trước mặt là thật.
Lý Hạc Minh vẫn luôn cảm thấy Chiếu Ngục của Bắc Trấn Phủ Tư quá tối, cộng thêm quần áo trắng trơn trên người tội thần, uể oải vật vờ trong phòng giam, nếu không có đèn dầu thì sẽ không phân biệt được người hay quỷ.
Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy ánh sáng trong ngục không tối đến vậy, chí ít là khi hắn nghe thấy giọng nói đầy run rẩy gọi “Nhị Ca”, hắn vội ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là dòng lệ trên mắt Lâm Ngọc.
Còn Lâm Ngọc giờ phút này cũng nhìn thấy rõ bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn.
Nàng mặc chiếc váy màu trăng ngà giống màu áo tù của hắn, lọn tóc đen nhánh như tơ lụa vén qua sau tai, buông xuống trước người, vốn là dung mạo động lòng người nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt, nó lại khiến sắc mặt nàng trắng bệch, ngay cả cánh môi hồng xinh đẹp thường ngày cũng mất đi huyết sắc.
Lý Hạc Minh thấy nàng run tay gỡ mũ xuống, thậm chí còn run hơn khi hắn phát sốt ý thức mơ hồ, bị mồ hôi tưới lạnh cả thân, nàng tựa như đang sợ hãi, nhưng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329236/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.