Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả

Xe ngựa xuyên qua dòng người chạy trên con đường lớn, ngừng trước cửa Chiếu Ngục đóng chặt uy nghiêm. Lâm Ngọc cẩn thận đội mũ có rèm lên, được thủ hạ của Lâm Tĩnh đỡ xuống xe ngựa.

Cửa ngục đen nhánh, cao lớn sừng sững hiện trước mặt, âm trầm lạnh lẽo không có chút nhân khí nào. Bên trên cánh cửa có khắc hai chữ “Chiếu Ngục” đã bị mưa gió bào mòn, Cẩm Y Vệ mặt vô cảm cầm đao gác cửa nhìn chằm chằm hai người Lâm Ngọc và Lâm Tĩnh đang xuống xe ngựa.

Giờ đây, đứng ở nơi này, đột nhiên Lâm Ngọc hiểu ra, mỗi khi Lý Hạc Minh hồi phủ, mùi máu quẩn quanh trên người hắn từ đâu mà ra. Cửa ngục trước mặt đóng chặt, nàng chưa bước vào Chiếu Ngục đã ngửi thấy mùi tanh của máu bao trùm nơi đây.

Nàng nhíu mày xoa ngực, đè áp cảm giác khó chịu, buồn nôn xuống.

Hà Tàm đã chờ ở đây mấy ngày, khi nhìn thấy hai người, hắn tập tức bước nhanh lên đón, chắp tay nói: “Lâm đại nhân, Lâm phu nhân!”

Lâm Tĩnh từng làm ở Hình Bộ một thời gian, hắn biết rõ tình cảnh của phạm nhân bị bắt giam sẽ như thế nào. Mà tiếng xấu của Cẩm Y Vệ càng tệ hơn, nước lửa không vào được trong ngục, bệnh tật tràn lan, tàn khốc không thể tả.

Nếu không phải Lâm Ngọc nhớ nhung Lý Hạc Minh, thì hắn sẽ không đưa muội muội ruột của mình vào địa ngục trần gian này. Hắn nhìn Hà Tam, chắp tay trịnh trọng, nói: “Hà đại nhân, tiểu muội nhà ta làm phiền ngươi!”

Trước mặt Lâm Tĩnh, Lý Hạc Minh phải cung kính gọi một tiếng “thê huynh”, Hà Tam nào nhận nổi một lễ này của hắn, vội nói: “Lâm đại nhân cứ yên tâm, đợi phu nhân gặp được Trấn Phủ Sử rồi, tại hạ sẽ đưa phu nhân ra ngoài an toàn!”

“Có lời này của đại nhân thì ta yên tâm rồi, đa tạ!” Lâm Tĩnh dứt lời, liền quay sang Lâm Ngọc: “Đi đi, huynh ở đây đợi muội!”

Lâm Ngọc gật đầu, nàng buông rèm mũ che gương mặt lại, cầm tay nãi đi theo sau Hà Tam.

Hà Tam đi đầu chào hỏi Cẩm Y Vệ trước, dọc đường đi không một ai ngăn cản, chỉ ở chỗ cửa, có người kiểm tra y phục trong tay nải của Lâm Ngọc một lần.



Hà Tam lo lắng mùi máu trên đường sẽ làm Lâm Ngọc sợ, nên bước chân hắn vừa nhanh vừa mạnh, Lâm Ngọc phải bước nhanh mới có thể đuổi kịp, không rảnh rỗi nhìn ngó xung quanh.

Nhưng cũng khó tránh khỏi, khoé mắt lướt nhìn qua những tội phạm đầu bù tóc rối trong các phòng giam.

Phần lớn, các phòng giam ở đây không giữ một người, mà là vài tên thậm chí là hơn mười người chen chút với nhau trong gian phòng nhỏ hẹp, tất cả đều nhếch nhác bẩn thỉu, thậm chí có người tay chân lở loét, máu đẫm toàn thân, hôi thối nồng nặc, khiến người khác buồn nôn, không biết đã bị giam ở đây bao lâu rồi.

Hà Tam thấy bước chân do dự của Lâm Ngọc, hắn quay đầu nhìn theo ánh mắt của Lâm Ngọc thì thấy một phạm nhân với hai chân đầy mủ nằm ở đó.

Thấy Lâm Ngọc chỉ nhìn mà không nói lời nào, hắn mới hỏi: “Lâm phu nhân cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ bi thảm phải không?”

Mỗi nơi có một quy tắc riêng, Lâm Ngọc đã từng chứng kiến quan lại làm chuyện ác, đương nhiên nàng sẽ không ngông cuồng xem thường hình phạt của Bắc Trấn Phủ Tư trước mặt Hà Tam.

Nàng thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Lúc trước ta nghe mọi người hay nói khí thế của Cẩm Y Vệ rất đáng sợ, nên cũng sinh ra tâm thế sợ hãi. Nhưng khi Cấp Huyền gặp chuyện sập lún nhà ở, dân chúng phơi thây, vứt xác ngoài đường, ta mới biết hình phạt lập uy đều có lý do. Tuy cực hình khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng khiến cho quan lại tuân thủ nguyên tắc, không dám làm chuyện ác. Bắc Trấn Phủ Tư tồn tại đều có ý nghĩa!”

Hà Tam cười cười: “Phu nhân thật uyên bác, thấu hiểu lý lẽ, chẳng trách ngài không sợ Trấn Phủ Sử!”

Lâm Ngọc nghe Hà Tam nói vậy, có hơi tò mò: “Mọi người rất sợ chàng sao?”

Nàng hỏi là “rất sợ”, chứ không phải là “sợ”, ngẫm lại, trên đời này có mấy người không sợ Lý Hạc Minh chứ.

Hà Tam trả lời không chút do dự: “Sợ, đừng nói ai khác, đến các huynh đệ ở đây đều sợ. Ngày còn nhớ chuyện ngoài cửa phủ Vương Thường Trung không? Khi ấy, ngài bảo Trấn Phủ Sử tránh đường ấy. Đó là lần đầu tiên thuộc hạ thấy có một cô nương to gan đến vậy, những cô nương khác thấy Trấn Phủ Sử đều sợ đến mức tay chân run lập cập, chứ đừng nói chi đến mở miệng. Cũng thật lạ, rõ ràng các huynh đệ thường ngày đều mặc quần áo giống nhau, vẻ ngoài cũng hung tợn hơn, lại không tuấn tú như Trấn Phủ Sử, nhưng các cô nương lại chỉ sợ mỗi Trấn Phủ Sử thôi!”

Nói đến đây Hà Tam lại hăng hái: “Lúc trước, khi nghe tin ngài thoái hôn với Trấn Phủ Sử, các huynh đệ còn thi nhau đoán xem sau này Trấn Phủ Sử sẽ cưới cô nương nhà ai về, nhưng sau một hồi liệt kê các cô nương nổi tiếng trong thành xong thì không chọn ra được cái tên nào, cuối cùng bọn họ đều nói nếu ngài không cần ngài ấy thì sau này Trấn Phủ Sử sẽ không cưới được thê, chỉ có thể cô độc suốt quãng đời còn lại!”

Nghe Hà Tam nhắc đến chuyện cũ, Lâm Ngọc cong môi mỉm cười, nhưng sau đó nàng thu lại ý cười, ngập ngừng hỏi: “Lý Hạc Minh…hiện giờ ở trong ngục có khoẻ không?”



Hà Tam không biết phải trả lời thế nào, Chiếu Ngục không phải là nơi tốt đẹp để dưỡng thương, ở càng lâu vết thương càng nặng. Vết thương trên người Lý Hạc Minh đã lành rồi lại thối rữa, đến Hà Tam cũng không dám nhìn

Miệng hắn bị Lý Hạc Minh nghiêm lệnh phong khẩu, cho nên trước mặt Lâm Ngọc hắn không thể tiết lộ thương thế của Lý Hạc Minh được. Giờ đây, Lâm Ngọc hỏi đến, Hà Tam không dám đáp, hắn thở dài, uyển chuyển nói: “Đợi lát nữa ngài thấy rồi sẽ biết!”

Lý Hạc Minh không biết Lâm Ngọc sẽ đến, Hà Tam không nói với hắn. Lúc Lâm Ngọc đến, hắn đang cởi áo trên, đã xử lý xong mủ trên vết thương, cúi đầu quấn vải trắng băng bó.

Đêm hôm trước, hắn đã bắt đầu phát sốt, qua một ngày sốt cao, đến tận sáng hôm nay mới hạ, lúc này lại mất thêm máu thịt, đầu óc có chút mơ hồ, tiếng bước chân Lâm Ngọc trùng với chân của Hà Tam, nên hắn không nghe ra.

Hà Tam dừng bước, lấy chìa khoá ra, ý bảo là đã đến nơi. Lâm Ngọc nôn nóng vén tấm màn mỏng trước mắt lên, nhìn về phía Lý Hạc Minh đang bị giam giữ bên trong.

Nàng đã từng nghĩ hắn sẽ sống không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Lý Hạc Minh ở trần thân trên kia, cả người nàng chết đứng tại chỗ.

Trản đèn dầu Vệ Lẫm vẫn treo trong phòng Lý Hạc Minh, chiếu rõ thân trên quấn đầy vải trắng của hắn cùng với vết thương tét thịt ở trước ngực, máu thấm ướt ra vải, loang lổ dữ tợn.

Hắn ngồi ở mép giường, cong lưng cúi đầu, trên mặt, trên thân đều là mồ hôi, dưới chân là vải bố nhuộm đầy máu cùng với máu thịt thối rữa, con dao nhỏ đặt ở mép giường còn dính vết máu ẩm ướt. Lâm Ngọc không thể tưởng tượng được rốt cuộc hắn đã trải qua những gì.

Nàng thẩn thờ nhìn nam nhân đang chầm chậm băng bó vết thương vì đau, đáy mắt nàng chịu không nổi dâng lên màng nước. Cánh môi nàng run rẩy, muốn gọi tên hắn nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, không thể phát ra âm thanh.

Hà Tam thấy Lâm Ngọc đã chảy nước mắt, còn Lý Hạc Minh vẫn hồn nhiên không biết gì băng bó vết thương, hắn hắng giọng, ho mạnh một tiếng.

Nhưng Lý Hạc Minh không thèm quay đầu, chỉ khàn giọng nói: “Đi chỗ khác ho, đừng lây bệnh cho ta!”

Cơn sốt qua đi, giọng của hắn có chút yếu ớt, Lâm Ngọc bị âm thanh của hắn lôi tâm trí về, nàng nắm chặt các ngón tay đang run rẩy của mình, nhìn nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối của hắn, qua một lúc lâu, nàng mới cố gắng ép ra lời nói run rẩy: “Nhị Ca…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.