Lần đầu tiên gặp Hoành Châu, ta đã biết ta nên g.i.ế.c nàng.
Ninh Hầu rơi xuống vực sống c.h.ế.t không rõ.
Ta dò theo dấu vết truy tìm đến Dược Cốc, nhưng cũng không tra ra hành tung của hắn.
Ta giả trang thành tàn binh tha hương lưu lạc đến đây, ngày ngày hành khất khắp hang cùng ngõ hẻm để dò la tin tức.
Khách qua đường thì hoặc là xem ta như không khí, hoặc là ghét bỏ mà đá ta một cái.
Ta là binh nhân được bồi dưỡng cho Hầu phủ, không cảm giác, không biết đau, bởi vậy từ trước đến nay chẳng hề bận tâm.
Chỉ có một nữ t.ử trông gầy gò nhỏ bé kia, mỗi ngày đều đưa hoa cẩm châm trong giỏ cho ta, nói rằng thứ này có thể chữa lành vết thương trên người ta.
Nàng thậm chí cười rồi dặn dò ta:
“Phải nhai một chút trước, dùng răng nghiền nát, rồi nhổ ra đắp lên đó nha.”
Ta im lặng đón lấy, rồi quay người vứt bỏ hoa cẩm châm đi.
Huyết mạch của ta khác thường, không biết đau, không nhiễm độc, cũng không thể được chữa lành bằng thảo d.ư.ợ.c thông thường.
Những thứ này vô dụng với ta.
Nữ t.ử đó ngày nào cũng đến, mặc cả với thương nhân thu mua d.ư.ợ.c liệu, mặt đỏ tía tai vì vài đồng tiền lẻ, vô cùng ồn ào.
Ta đứng một bên lặng lẽ quan sát, tuyệt đối không ra tay giúp đỡ.
Cho đến khi ta tìm thấy dấu vết của Hầu gia, xách kiếm lên muốn g.i.ế.c người nghi ngờ sẽ tiết lộ bí mật kia.
Giữa làn gió đêm khẽ lướt, ta đã nhìn thấy đôi mắt của nàng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc-hoanh-chau/4891071/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.