Đã đến nước này rồi mà hắn vẫn còn cứng miệng.
“Ta chỉ nghĩ ngươi ngày thường ngu dại, không ngờ lúc này vẫn ngu xuẩn như thế. Giờ còn không đi, là muốn chờ c.h.ế.t sao?”
Ngữ khí hắn gay gắt, nhưng khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh của ta, hắn lại đột nhiên khựng lại.
Hắn theo bản năng muốn giải thích: “Hoành Châu…”
Ta giơ tay lên, trực tiếp dùng t.h.u.ố.c mê còn lại làm hắn ngất đi, rồi vừa kéo vừa lôi hắn ra khỏi nơi đó.
Từ lối ra mật đạo, hai ta đã đến được một khoảnh sân hẻo lánh.
Ta ý thức được quân truy đuổi tạm thời sẽ không tìm đến nữa, bèn bắt tay vào việc xử lý vết thương cho Ninh Thừa An.
Y phục sau lưng hắn đã sớm bị m.á.u tươi thấm đẫm, từng sợi vải dính chặt vào da thịt.
Ta nhẹ nhàng vén áo lên, chỉ thấy da thịt bị xé toạc, m.á.u tươi ồ ạt từ vết thương trào ra, uốn lượn dọc theo sống lưng chảy xuống, tụ lại trên mặt đất, kết thành một vũng m.á.u rợn người kinh tâm.
Hắn chịu thương tích nặng đến vậy, nhưng vẫn cố chấp quay về Hầu phủ tìm ta.
Sau khi cường ngạnh sử dụng sợi tơ bạc, m.á.u từ vết thương hắn tuôn trào không cách nào cầm được.
Người này miệng cứng lòng mềm, lời lẽ thốt ra đều là lời đáng ghét, nhưng chưa từng làm tổn thương ta dù chỉ một li.
Ta lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào lại trào ra, rồi bắt đầu lau rửa vết thương cho hắn.
Nơi đây không có bất cứ vật gì cầm máu, ta chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc-hoanh-chau/4891069/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.