Cố Thanh Miên không hỏi câu này có ý gì. Y chỉ cầm chày gỗ giã thuốc. Đảo tay, y chợt hỏi Cố Thanh Hà: “Ngươi đã bao giờ nghĩ, Cố Tử Thanh như thế nào chưa?”
Cố Thanh Hà liếc nhìn y, lại đảo mắt nhìn mê trận bên ngoài: “Chưa từng.”
“Ông nói ta đừng nên tra việc này, nếu tra, Cố gia sẽ không an bình.”
Cố Thanh Miên im lặng.
Cố Thanh Hà lại nói: “Hơn nữa, ngươi đã biết mưu đồ của bọn hắn, vậy sao còn trở về?”
Cố Thanh Miên quay đầu, chớp mắt, cười: “Vì giường ở Thanh Hàn quan dễ chịu.”
Cố Thanh Hà cứng đầu nhìn cái chiếu rách, lại cứng đầu nhìn Cố Thanh Miên. Hắn chỉa tay, tức muốn tắt thở: “Đến lúc này rồi, ngươi còn giả ngu với ta!”
Cố Thanh Miên ôm ấm thuốc lên chạy: “Thanh Hà yêu dấu, đừng đánh, đừng đánh!”
Nhưng cái đánh mãi không rơi xuống. Cố Thanh Hà nhìn y, tay giơ lên lại có chút hụt hẫng. Hắn mờ mịt ngó xung quanh rồi chợt nói: “Có phải mấy năm nay, ngươi là giả, ta cũng là giả.”
Cố Thanh Miên nhướng mắt cười: “Thế à? Ngươi cũng thấy cái giường này thật sự không thoải mái sao?”
Cố Thanh Hà cười khổ, ngồi xuống, không nói gì.
Ngày thường Cố Thanh Miên luyện đan mài thuốc luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua mấy ngày mấy đêm. Bây giờ bị vây trong động phủ nhỏ xíu này, ngược lại cảm thấy thời gian cứ từ từ trôi, hơi dài. Một vòng rồi thêm một vòng, một vòng lại ít đi một vòng. Nợ nần nhân gian nếu có thể tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-dan/955715/quyen-3-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.