Một lúc sau, tuyết trắng trước mắt mê ly, một cánh cửa hiện ra.
Cửa mở, Cố Thanh Hà từ bên trong xuất hiện.
“Xem như ngươi còn biết về, ta còn lo ngươi bị lạc bên ngoài!” Cố Thanh Hà kéo Cố Thanh Miên qua, nhìn trên nhìn dưới, trong lòng nhận định y ở ngoài phải chịu khổ rất nhiều, “Trời, áo choàng này đâu ra vậy, còn mang buộc tóc đẹp thế này —”
Cố Thanh Miên cười: “Không đến mức vậy chứ.”
“Sao lại không đến mức?” Cố Thanh Hà gật đầu với hai đệ tử kia, kéo y đi về phía trước, “Tiểu tử ngươi làm ta lo sốt vó, phải báo lên gia chủ. Hắn nói chắc chắn phái người đi tìm ngươi.”
Cố Thanh Miên cười: “Đúng vậy.”
Cũng xem như phái người tìm y đi ha?
“Nhưng ngươi cũng thật may mắn” Cố Thanh Hà nói, “Có lẽ vì Kiếm trủng mở, đại điển kế nhiệm chậm lại. Nếu ngươi lại bỏ lỡ cái này, vậy…”
Cố Thanh Hà cảm khái hai tiếng, gọi phi kiếm.
Đệ tử hai bên niệm quyết, gió mạnh nổi lên, cuốn thẳng vào cửa.
“Hai vị sư tổ, mời —”
Cố Thanh Hà bước lên trường kiếm, đưa tay kéo y, “Đi.”
Bội kiếm đón gió mà lên, trước mắt sương tuyết chợt hiện. Vào sơn môn, sau lưng còn có động thiên khác, núi cao lồng lộng, tuyết trắng mênh mang. Nơi xa là chủ phong Thanh Hàn sơn cao ngất, bên trên lơ lửng Thanh Hàn kiếm. Cả hai đối diện nhau, chỉa thẳng vào Thanh Hàn đại điện.
Gió lạnh gào thét, tầng mây vô ngần. Sông núi trải dài dưới màn trời, trập trùng cao thấp. Kéo dài như ngọa long vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-dan/955714/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.