Edit: Phương Dưa | Beta: Phương June 
*** 
Yên tâm đi điện hạ, ta đã học rồi 
Hai người trầm mặc rời khỏi tiểu viện tạm giam Hoắc Khang Thắng. 
Dù Triệu Miên đã rời đi nhưng lòng vẫn còn đặt trên người Hoắc Khang Thắng. 
Những lời Hoắc Khang Thắng nói cũng là vấn đề mà y và Ngụy Chẩm Phong phải đối mặt, cũng là vấn đề giữa Nam Tĩnh và Bắc Uyên. Nam Tĩnh nhất định phải lấy được bảo tàng Tây Hạ, dù không thể độc chiếm thì cũng phải lấy được một chén canh. Nhưng nhìn từ góc độ của Bắc Uyên thì đương nhiên nước y đừng mong được hưởng ké một phân một hào nào. 
Nếu sau này Ngụy Chẩm Phong trở mặt quay lưng lại với y vì chuyện này thì cũng là hợp tình hợp lí. Dẫu biết Hoắc Khang Thắng đang muốn chia rẽ quan hệ của hai nước Nam-Bắc thì họ cũng không có cách nào phủ nhận sự thật này. 
Triệu Miên không khỏi hướng mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong, chỉ gặp dáng vẻ nặng nề của Ngụy Chẩm Phong đang trầm tư suy tính, đại khái là cũng xoắn xuýt vấn đề y hệt mình. 
Triệu Miên an ủi: "Chuyện này nghĩ nhiều cũng vô ích. Bằng không thì cứ giải quyết vấn đề trước mắt trước đã, chuyện liên quan đến tính mạng lớn hơn cả trời mà." 
Ngụy Chẩm Phong nhìn y, buồn cười nói: "Ngươi cho rằng ta đang nghĩ nhiều về chuyện gì?" 
"Đương nhiên là chuyện về di bảo Tây Hạ." 
"Giỏi thật đấy, tới chuyện này cũng bị ngươi đoán trúng. Vậy thì tối nay chúng ta làm ở đâu?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-vi-hoang-de-yeu-nhau-nhu-the-nao-/3570911/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.