Mồi câu đã thả, tiếp theo chỉ cần kiên nhẫn chờ cá cắn câu thôi.
Thấy ngày 15 đang đến gần, Triệu Miên dành ít thời gian đích thân đến dược phòng xem xét tiến độ luyện chế thuốc giải của Bạch Du, Ngụy Chẩm Phong cũng vội vàng đi theo.
Trong dược phòng sương khói mịt mù, bình bình lọ lọ chất đầy phòng, trên mặt đất rải rác lồng cỏ, mơ hồ thấy được mấy vết máu đã khô.
Ngụy Chẩm Phong vừa vào trong đã dẫm lên thứ gì đó trắng nõn nà, cúi đầu nhìn xem, hóa ra là da rắn vừa lột bỏ và một nửa xác bọ cạp nhỏ.
Ngụy Chẩm Phong trầm mặc một lát, nhấc chân ra khỏi số da rắn: "Đột nhiên ta thấy không cho ta biết phương thuốc điều chế thuốc giải cũng rất tốt."
Mấy cái thứ quái quỷ gì đây, có thật là để con người ăn được không vậy.
Bạch Du nghe tiếng Tiểu vương gia, thò đầu ra từ trong sương mù dày đặc: "Vương gia đến rồi à?"
Dáng vẻ lúc Bạch Du trầm mê luyện dược khác một trời một vực với ngày thường, mái tóc đen dài được búi gọn lên, chỉ dùng một cây ngân châm thử độc cố định sau đầu, trên gương mặt không son phấn dính khói bụi, hai quầng thâm dưới mắt xanh đen, rõ ràng là ngủ không ngon giấc.
Triệu Miên cường điệu: "Cô cũng tới rồi."
"Điện hạ?" Bạch Du vội dùng váy xoa xoa tay, không biết chuyển cái ghế dựa từ đâu ra, còn định đi pha trà cho Triệu Miên.
"Không cần phiền phức, Cô chỉ tới xem ngươi một chút rồi lập tức đi ngay." Triệu Miên nói: "Thuốc giải luyện chế đến đâu rồi?"
Bạch Du vui vẻ nói: "Tiến triển khả quan thưa điện hạ. Theo tốc độ hiện giờ, không chừng có thể luyện chế được thuốc giải sớm sớm hơn vài ngày, đến lúc đó điện hạ đã có thể đón một cái tết Nguyên Tiêu vui vẻ rồi."
Triệu Miên vui mừng khôn xiết: "Không tồi, nhưng ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mới là thượng sách."
"Điện hạ nói chí phải." Ngụy Chẩm Phong phụ họa: "Hôm nay tuyết ngừng rơi, hay Bạch thần y mời Vân Ủng Hoa Tụ đi dạo phố đi? Kinh đô Đông Lăng còn có rất nhiều thứ mới mẻ mà Bắc Uyên và Nam Tĩnh không có. Các khoản chi tiêu thì cứ ghi sổ cho bản vương là được."
Bạch Du cười lắc đầu: "Đa tạ điện hạ và Tiểu vương gia quan tâm, thuộc hạ không mệt."
Ngụy Chẩm Phong mỉm cười nói: "Thần y đừng cậy mạnh, cứ quyết định vậy đi, bản vương lập tức bảo Vân Ủng Hoa Tụ đi chung với ngươi."
Bạch Du: "..."
Triệu Miên ngầm đồng ý với đề nghị của Ngụy Chẩm Phong, vội gì một hai ngày này, với cả đúng là Bạch Du cần phải nghỉ ngơi.
Bạch Du tiễn hai vị chủ tử đến cổng, chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi điện hạ, ta còn một thứ muốn đưa người."
Nàng lấy một cái bình sứ trong đống chai chai lọ lọ rồi đưa cho Triệu Miên, không yên tâm hỏi: "Điện hạ biết cách dùng không?"
Triệu Miên hiểu rõ gật đầu: "Làm phiền rồi."
Ngụy Chẩm Phong tò mò lại gần nhìn: "Đây là cái gì?"
Đầu tiên Bạch Du ngủ bù một giấc thật dài, sau đó đã bị Vân Ủng Hoa Tụ kéo đi dạo phố.
Ba cô nương đi dạo hơn nửa ngày, mua về không ít thứ mới lạ, có son phấn bột nước, tơ lụa, còn xách về rất nhiều đồ ăn còn nóng hổi.
Triệu Miên ăn bánh ngư nạm mới ra lò, thầm nghĩ quả nhiên con gái vẫn tri kỉ hơn, còn đệ đệ ruột của y thì sẽ mang cho y một con quay để chơi lúc nó xuất cung về.
Ngoài ra, các cô nương còn kể cho điện hạ và vương gia nghe một chuyện thú vị.
Ngày đó Tiểu vương gia gây được tiếng vang ở Lan Nguyệt Sương, không chỉ trở thành tiêu điểm của đám con em thế gia ở kinh đô mà còn trở thành đề tài bàn tán của các quý phụ. Nhất là hai nốt ruồi lệ hiếm gặp trên mặt hắn. Đầu tiên là được các nương tử Giáo Phường Ti tranh nhau bắt chước, sau đó không biết sao lại truyền vào trong các quý phụ, khiến cho giờ bất kể là người hay là ma thì dưới mắt ai cũng có hai nốt ruồi lệ.
Bản thân Ngụy Chẩm Phong cũng cạn lời với chuyện này. Một đại nam nhân như hắn mà lại có thể dẫn đầu phong trào trang điểm ở Kinh đô, có phải là hơi kỳ lạ hay không.
"Rốt cuộc hai nốt ruồi lệ này đẹp chỗ nào?" Ngụy Chẩm Phong buồn bực nói: "Nếu không để lại sẹo thì ta đã xóa chúng đi lâu rồi."
Chuyện quan trọng nhất của người trong Phụ Tuyết Lâu chính là che giấu thân phận của bản thân kĩ càng. Bởi vì dung mạo quá dễ bị ghi nhớ nên Ngụy Chẩm Phong cực ít khi dùng mặt mình, khi ra ngoài làm chính sự thì hắn sẽ phải dán một lớp thật dày lên mặt, đến hắn cũng thấy phiền gần chết.
Triệu Miên sửng sốt, kinh ngạc nói: "Ngươi mê sảng gì đó —— điên rồi à?"
Hiếm lắm Ngụy Chẩm Phong mới có một ưu điểm được y đánh giá cao, vậy mà hắn còn muốn xóa nó đi, bệnh nặng lắm à.
Tiểu vương gia không ngờ mình mới thuận miệng nói một câu mà thái tử điện hạ lại có phản ứng lớn đến vậy: "Ai điên? Ta à?"
Triệu Miên hiểu được lý do: "Ngươi cũng chỉ có một khuôn mặt có thể khiến người ta yêu thích thôi, sao lại giày vò nó mãi thế. Nếu không có hai nốt ruồi này, dù có đẹp đến đâu thì ngươi cũng chả có gì đặc biệt cả."
Trừ ngày mười lăm tháng trước, dưới sự uy hiếp của hắn, Triệu Miên đã thổ lộ tiếng lòng bảo nhìn mặt hắn là ăn cơm ngon ra thì đây là lần đầu tiên Triệu Miên khen hắn đẹp. Ngụy Chẩm Phong không khỏi giơ tay lên, khẽ chạm vào hai nốt ruồi lệ dưới mắt đã mang đến cho hắn vô số phiền phức từ hồi còn nhỏ, hỏi: "Vậy ra ngươi thích chúng hả?"
Ngụy Chẩm Phong vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nghe Triệu Miện chế giễu, không ngờ y lại vui vẻ thừa nhận như vậy nên đột nhiên không nói nên lời.
Lúc Thái tử điện hạ thẳng thắn đúng là... Khiến người ta không đỡ nổi.
Ngụy Chẩm Phong trầm ngâm một lúc lâu cũng không biết phải đáp lại câu "Thích" của Triệu Miên như thế nào. May là lúc này chính sự đã tìm tới bọn họ.
An Viễn Hầu đến đây bẩm báo: "Điện hạ, bên sứ quán Bắc Uyên có động tĩnh."
Ngụy Chẩm Phong thở phào nhẹ nhõm. Đúng là chính sự mới tốt, mục tiêu rõ ràng, đơn giản trực tiếp, không giống như việc riêng của hắn và Triệu Miên, thỉnh thoảng còn khiến hắn bối rối không biết phải làm sao.
Chính sự vừa đến, Triệu Miên cũng không còn tâm trí quan tâm đến chuyện sinh tử của hai nốt ruồi lệ của Ngụy Chẩm Phong nữa: "Ừm, động thủ thôi."
Sau khi trở về từ Lan Nguyệt Sương, con dấu của Cố Như Chương luôn được cất giữ trong sứ quán Bắc Uyên. Nó được đặt trong khố phòng, không có người canh gác nghiêm ngặt, lặng lẽ chờ cá cắn câu.
Cuối cùng thời khắc này cũng đến vào tối nay.
Lúc Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong chạy đến, hộ vệ trong sứ quán Bắc Uyên đang đấu với thích khách, cảnh tượng cực kì hỗn loạn.
Để nhìn rõ tình huống, Ngụy Chẩm Phong dẫn Triệu Miên tới tháp canh, đứng trên cao nhìn xuống vở kịch bên dưới.
Trăng tròn treo cao, dưới ánh trăng sáng vằng vặc chỉ cần liếc mắt là có thể thấy bao quát tình hình chiến đấu.
Có khoảng hơn mười tên thích khách, thân mặc y phục dạ hành màu đen, dùng khăn đen che nửa mặt. Mấy tên này ai ai cũng thân thủ bất phàm, thanh niên cầm đầu còn là cao thủ trong cao thủ. Gã đã lấy được con dấu của Cố Như Chương, một tay bảo vệ, tay còn lại cầm kiếm, còn có thể lấy ít địch nhiều, thuần thục xuyên qua giữa quân địch và quân mình.
"Thân thủ này tuyệt đấy." Ngụy Chẩm Phong tán dương: "Nhưng mà hình như người này trông hơi quen."
Giọng điệu Triệu Miên nhàn nhạt: "Vậy sao."
Ngụy Chẩm Phong bị thanh niên thu hút tất cả sự chú ý. Chỉ thấy gã vừa đẩy lùi được hai ám vệ của Phụ Tuyết Lâu đã bị Vân Ủng và Hoa Tụ công kích từ hai phía.
Thanh niên phát hiện đối thủ của mình đã biến thành hai cô nương, động tác vung kiếm khựng lại trong chốc lát ngắn ngủi, lúc ra tay lần nữa, lực đạo và tốc độ rõ ràng đã yếu đi một chút, hầu hết thời gian chỉ phòng thủ và chặn đòn, ngẫu nhiên xuất kiếm cũng tránh đi nơi yếu hại của đối thủ.
Chẳng lẽ tên thích khách Tây Hạ này còn là một công tử ăn chơi, thương hương tiếc ngọc à?
Ngụy Chẩm Phong trầm ngâm một lát cũng hiểu ra mọi chuyện. Chiêu này của Triệu Miên nhìn như dụ rắn rời hang, thật ra lại là... Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.
Hắn cười nói: "Ta phát hiện ra một chuyện thú vị."
Triệu Miên nói: "Nói nghe thử xem."
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Hôm nay Thẩm hộ vệ luôn canh giữ bên cạnh thái tử điện hạ không rời đã đi đâu rồi?"
Triệu Miên khẽ mỉm cười: "Ngươi mới phát hiện ra à."
Thân thủ của thanh niên tuy tốt nhưng không đỡ nổi Bắc Uyên người đông thế mạnh. Thấy mình sắp bị người của Phụ Tuyết Lâu bao vây, thanh niên không quan tâm tới đồng bọn nữa, nhanh chóng quyết định cất con dấu vào trong ngực, giẫm vai kẻ địch thả người vọt lên, phóng qua tường cao, thân ảnh cường tráng đã hòa vào màn đêm trong chớp mắt.
Hoa Tụ hô to: "Đuổi theo", dẫn đầu đuổi theo cùng Vân Ủng.
Triệu Miên nói: "Vở kịch đến đây là kết thúc, đến nơi khác xem tiếp thôi."
Lúc này đêm đã khuya, trên đường lớn không một bóng người, nhà nào cũng đã tắt đèn đi ngủ sớm. Thanh niên đã lướt qua đó, nắm lộ tuyến rời khỏi thành rõ như lòng bàn tay. Gã di chuyển giữa mái nhà, mái hiên với tốc độ cực nhanh, Vân Ủng và Hoa Tụ đuổi theo không rời cũng dần dần bị gã bỏ lại phía sau.
Thấy sắp ra khỏi thành, thanh niên tăng tốc lần nữa nhưng không ngờ lại phát sinh biến cố, trên con đường gã phải đi qua, mười đại hán áo đen bỗng từ trên trời giáng xuống, mỗi người đều cầm lợi khí trong tay, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Thanh niên dừng chân lại kịp thời, tay không cầm kiếm cảnh giác che trước ngực, thấp giọng nói: "Ai đó?"
"Câu này phải để ta hỏi mới đúng." Đại hán cầm đầu lớn tiếng nói: "Ngươi là ai, tại sao lại cướp đồ của Cố Thái phó?"
Thanh niên lạnh lùng nói: "Không liên quan đến ngươi, tránh ra."
Đại hán nhếch miệng cười một tiếng: "Cái này dễ ấy mà. Tiểu huynh đệ, ngươi là trợ thủ lớn nhất đã mạo hiểm giúp chúng ta lấy được con dấu của thủ phụ từ trong tay bọn trộm Bắc Uyên, chúng ta cảm kích nhân tình này của ngươi, cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Chỉ cần ngươi giao con dấu trong ngực ra, chúng ta không chỉ có thể tha cho ngươi một mạng, còn có thể thay ngươi giải quyết hai nha đầu đang đuổi theo ngươi, ngươi thấy sao?"
Mắt thanh niên tối sầm lại, nói: "Ngươi là người Tây Hạ?"
Đại hán nói: "Tiểu huynh đệ đừng hỏi nhiều, lòng hiếu kì chỉ hại ngươi thôi."
Trước có đại hán cản đường, sau có hai cô nương đang truy kích, thanh niên lại bình tĩnh lạ thường: "Không cần."
Lúc đang nói chuyện, Vân Ủng và Hoa Tụ đã đuổi kịp. Đại hán biết rõ bọn họ không thể lãng phí thời, hét lớn một tiếng: "Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, các huynh đệ lên!"
Thanh niên không chút do dự tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn đoan chính —— không phải Thẩm Bất Từ thì ai.
Hoa Tụ thấy mặt Thẩm Bất Từ, bỗng dưng ngơ ngẩn: "Thẩm hộ vệ... ? Đây là sao vậy?"
Vân Ủng cũng sững sờ. Lúc này, nàng thấy bóng dáng của hai người đang sóng vai đứng trên lầu cao cách đó không xa, đèn lồng treo dưới mái hiên chiếu sáng cẩm y một đen một vàng của bọn họ. Hai người vẫn ung dung quan sát hết thảy, dường như đã đoán được hôm nay ở đây sẽ có một vở kịch hay từ lâu.
Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh chóng, lập tức hiểu ra: "Đi giúp Thẩm hộ vệ."
Thấy thanh niên và chó Bắc Uyên đột nhiên liên thủ, đại hán cũng không dư thời gian để ngây người, xách chùy ứng chiến theo bản năng, lúc đánh được một nửa mới nói: "Mẹ nó, sao vẫn bị trúng kế vậy!"
Ngụy Chẩm Phong nhìn say sưa, nói: "Ngươi cũng không nói với bọn ta một tiếng, đao kiếm không có mắt, lỡ làm Thẩm Bất Từ bị thương thì phải làm sao."
Triệu Miên lạnh lùng nói: "Chỉ dựa vào các ngươi?"
"Thái tử điện hạ đúng là tin tưởng Thẩm hộ vệ." Ngụy Chẩm Phong quan sát chiến cục, chậm rãi nói: "Nhưng người Tây Hạ cũng không phải đèn đã cạn dầu."
Ngụy Chẩm Phong không nói điêu. Trước đó Triệu Miên đã lệnh Thẩm Bất Từ phải cố hết sức chừa lại cho y mấy người sống, đương nhiên Thẩm Bất Từ sẽ không thẳng tay giết. Nhưng sau khi người Tây Hạ biết mình đã trúng kế và bị bao vây thì có xu thế như giặc cùng đường, nhất định phải liều chết chiến đấu với họ.
Thẩm Bất Từ ứng phó khá nhẹ nhàng, nhưng Vân Ủng và Hoa Tụ thì khó nói.
Ngụy Chẩm Phong cởi áo choàng sau lưng, tiện tay ném cho Triệu Miên: "Ta đi giúp họ."
Triệu Miên cúi đầu nhìn áo choàng màu đỏ sậm trong ngực, cau mày lại: "Ngươi lên tiếng cái gì mà lên tiếng."
Ngụy Chẩm Phong chớp chớp mắt: "Hả?"
Triệu Miên nhét áo choàng lại cho Ngụy Chẩm Phong, sau đó cầm lấy cây cung trong tay hộ vệ phía sau.
Ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy phần đuôi mũi tên, thiếu niên giương cung dưới ánh trăng, tay áo rộng hoa lệ bị gió bấc thổi bay phất phới, tư thế hiên ngang, hung hăng vênh váo.
Dây cung căng, tên bay ra.
Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước hết phải bắt vua.
Đại hán cầm đầu hét lên một tiếng đầy thảm thiết, khoảnh khắc vai phải bị mũi tên xuyên qua, máu tươi đầm đìa, đại chùy trong tay cũng loảng xoảng rơi xuống đất, sau đó bị Thẩm Bất Từ chế phục hoàn toàn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn góc nghiêng của Triệu Miên, trong lòng mặc niệm ba lần "Thanh tâm quả dục, rời xa mỹ sắc", nhưng vẫn không cách nào dời mắt đi. Đến tận khi đám người Thẩm Bất Từ đã bắt đầu thu dọn tàn cuộc, hắn mới miễn cưỡng tìm về trạng thái lúc làm chính sự mình: "Một tên này của ngươi chắc sẽ không chết người đâu nhỉ."
"Không làm tổn thương đến chỗ yếu hại." Triệu Miên quăng cây cung về phía Ngụy Chẩm Phong, đối phương vững vàng bắt được: "Không chết được đâu."
Mấy tên thích khách này đã chuẩn bị tinh thần bị thất bại, lúc thấy bại cục đã định, nhao nhao cắn nát thuốc độc giấu trong miệng, chưa bao lâu đã chết. Người sống duy nhất chính là tên thủ lĩnh đã bị Triệu Miên bắn bị thương. Thẩm Bất Từ đánh ngất gã, tháo khớp cằm của gã, lấy thuốc độc ra kịp lúc.
Thẩm Bất Từ khiêng đại hán đến trước mặt Triệu Miên phục mệnh. Triệu Miên vuốt cằm nói: "Vất vả rồi, bổng lộc tháng này tăng gấp đôi."
Ngụy Chẩm Phong tiến lên trước, giật miếng vải đen che mặt của đại hán xuống, sau khi nhìn rõ mặt mũi của đối phương thì nói: "Không phải Cố Thiêu Đăng."
Triệu Miên hỏi: "Đó là ai."
Triệu Miên chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không cần phải Ngụy Chẩm Phong trả lời. Không ngờ đúng là Ngụy Chẩm Phong có biết người này: "Hoắc Khang Thắng, một trong những người thân tín nhất của Cố Thiêu Đăng. Lần này xem như chúng ta đã câu được một con cá lớn."
Triệu Miên sửa lại cho đúng: "Không phải ngươi câu, là ta câu."
Ngụy Chẩm Phong dỗ dành y: "Vâng vâng vâng."
Triệu Miên mang Hoắc Khang Thắng về đến sứ quán Nam Tĩnh, để đại phu trong sứ quán coi chừng chẩn trị.
Triệu Miên ra tay rất chừng mực, dù Hoắc Khang Thắng mất nhiều máu lại còn bị mất một cánh tay nhưng cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ hôn mê một ngày đã tỉnh lại.
Hoắc Khang Thắng bị cơn đau làm tỉnh. Nhưng gã đã vào sinh ra tử nhiều năm, loanh quanh bên ranh giới sinh tử mấy lần, với gã thì chút đau đớn đó không đáng kể. Gương mặt râu ria xồm xoàm của gã nhăn lại, gian nan mở mắt ra, mới liếc nhìn đã thấy huyết khí dâng trào, tức giận sục sôi: "... Ngụy cẩu!"
"Biệt lai vô dạng, Hoắc thủ lĩnh." Ngụy Chẩm Phong cười mỉm đứng bên giường: "Hai năm không gặp, sao ngươi lại yếu đến mức này rồi?"
Hoắc Khang Thắng giãy giụa muốn xuống giường, động tác quá lớn nên ảnh hưởng đến vết thương, máu tươi tràn ra trên vải trắng băng bó gã cũng chẳng quan tâm: "Ta, mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!"
Thẩm Bất Từ tiến lên đè Hoắc Khang Thắng xuống. Triệu Miên lạnh lùng mở miệng: "Muốn đánh thì ra ngoài đánh, đừng có giương oai trên địa bàn của Nam Tĩnh ta."
Một đại hán vạm vỡ như Hoắc Khang Thắng bị đè lên giường đến không thể động đậy, gã che lấy vết thương, căm hận trừng Ngụy Chẩm Phong, ngũ quan trở nên vặn vẹo vì hận thù tột độ: "Ta biết ngươi muốn làm gì, Ngụy Chẩm Phong. Ta cho ngươi biết, ngươi mãi mãi không thành công đâu!"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Câu này quen thuộc ghê. Lúc trước khi ta tiến đánh Linh Châu chẳng phải ngươi cũng đứng trên tường thành hét lên như vậy sao?"
Hoắc Khang Thắng như là bị chọc vào chỗ đau, tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hộc ra một ngụm máu tươi.
Ngụy Chẩm Phong lập tức nhận lỗi: "Được, được, ta không nói nữa."
Hoắc Khang Thắng đã giao thủ với Ngụy Chẩm Phong nhiều năm, đây là lần đầu tiên gã thấy Ngụy Chẩm Phong chịu cúi đầu nhanh đến vậy. Mắt gã hiện lên vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên nhìn về phía Triệu Miên: "Ngươi chính là Tiêu Giác đến từ Nam Tĩnh?"
Triệu Miên nói: "Đúng."
"Tiêu Thế Khanh là gì của ngươi?"
Triệu Miên đột nhiên lạnh mặt: "Nếu ngươi còn dám gọi thẳng tên Thừa tướng thì không chỉ là cái tay còn lại mà hai cái đùi của ngươi cũng không giữ được nữa, hiểu chưa."
Hoắc Khang Thắng bật cười ha hả: "Đại trượng phu thì sợ gì cái chết! Người Nam Tĩnh kia, đừng nghĩ ta không biết ý định của ngươi. Muốn di bảo của Tây Hạ à? Được thôi, ngươi giết Ngụy Chẩm Phong, ta sẽ nói cho ngươi biết kho báu đang ở đâu."
Ngụy Chẩm Phong bật cười: "Kế ly gián của ngươi hơi lộ liễu rồi đó. Trong mắt ngươi bọn ta giống đồ đần lắm à?"
"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi." Hoắc Khang Thắng phun bọt máu trong miệng ra: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn độc chiếm tài bảo của Tây Hạ ta sao? Đừng giả bộ nữa, Ngụy cẩu, Bắc Uyên của ngươi đã có bao nhiêu người chết trên quốc thổ Tây Hạ ta, ngươi thật sự bằng lòng để Nam Tĩnh húp ké à?"
Nụ cười trên mặt Ngụy Chẩm Phong biến mất: "Cái tên không có đầu óc này —— Cố Thiêu Đăng bảo ngươi nói vậy à?"
Hoắc Khang Thắng không để ý tới hắn, mà nói với Triệu Miên: "Tên Nam Tĩnh kia, nếu Bắc Uyên dựa vào di bảo của Tây Hạ mà phát triển lớn mạnh, địa vị bá chủ trong tam quốc của các ngươi còn duy trì được không? Uyên đế muốn thống nhất thiên hạ, đầu tiên là Tây Hạ, sau đó là Đông Lăng, cuối cùng sẽ đến lượt Nam Tĩnh các ngươi!"
Triệu Miên lâm vào trầm tư.
Ngụy Chẩm Phong liếc sang Triệu Miên.
Đương nhiên hắn sẽ không bị kế ly gián vụng về này lừa, chắc Triệu Miên cũng... không đâu nhỉ?
Cũng khó nói, trong lòng thái tử điện hạ, lợi ích của Nam Tĩnh vĩnh viễn đứng hàng đầu. Nếu mai này y thật sự trở mặt thành thù với mình vì bảo tàng Tây Hạ, hình như... y cũng không hẳn là không thấu hiểu được?
Thấy bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, Hoắc Khang Thắng nhếch miệng cười một tiếng, nói một câu cuối cùng: "Ta có thể nói cho các ngươi biết vị trí của kho báu, nhưng chỉ có thể nói cho một người trong các ngươi. Về phần là ai thì các ngươi tự mà quyết định đi!"
Ngụy Chẩm Phong nói thêm gì đó, nhưng Bạch Du đã gõ cửa đi vào: "Vương gia, đại nhân, quấy rầy."
Triệu Miên không vui hỏi: "Chuyện gì."
Sao lại quấy rầy y trong lúc này, không thấy y đang bận chính sự à.
Bạch Du nhẹ giọng nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở người, giờ Tý sắp đến rồi. Hôm nay, là ngày mười bốn tháng mười một."
Triệu Miên: "..."
Ngụy Chẩm Phong: "..."
Hoắc Khang Thắng nhạy bén phát hiện khi người phụ nữ kia nói chuyện, bầu không khí giữa Ngụy cẩu và người Nam Tĩnh kia đột nhiên thay đổi, từ lo lắng biến thành cái kiểu... sốt ruột rất khó tả.
Ngụy Chẩm Phong ấn mi tâm, nói: "Hôm nay thẩm vấn đến đây thôi, chúng ta còn việc quan trọng phải làm."
Triệu Miên gật gật đầu: "Được."
Hoắc Khang Thắng thấy hai người nói đi là đi, không một tia lưu luyến, thấy hơi khó hiểu: "Các người..."
Hai người này sao vậy? Có chuyện gì còn quan trọng hơn manh mối về di bảo của Tây Hạ sao? ? ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]