Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Thư | Beta: Phương June

***

"Chào buổi sáng, Thái tử điện hạ."

Khoảng sân nơi nhốt Hoắc Khang Thắng đối diện với chỗ Triệu Miên ở. Lúc đêm khuya, nếu lắng tai nghe kỹ thì có thể bắt được một ít tiếng động lớn.

Mặc dù Hoắc Khang Thắng bị cầm tù nhưng trong thâm tâm biết rõ, dù là người Nam Tĩnh hay là Ngụy chó đều sẽ không giết gã trước khi có được manh mối về bảo tàng Tây Hạ từ hắn. Nếu đã rơi vào bẫy của kẻ thù, nhất định gã phải phát huy tối đa tác dụng của mình.

Hoắc Khang Thắng cố nén đau đớn, vịn tường, khó khăn đi đến bên cửa sổ, mở hé ra một khe nhỏ, nhìn sang phía đối diện.

Lần quan sát này đúng là hả lòng.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngụy chó gõ cửa phòng họ Tiêu kia, không lâu sau khi vào phòng thì đã truyển ra tiếng đánh nhau.

Ánh nến vừa khéo chiếu bóng hai người trong phòng in lên cửa sổ, một người cầm kiếm tấn công liên tục, người còn lại né tránh lui bước, đồng thời tìm đúng thời cơ cướp lấy trường kiếm trong tay đối phương, sau đó một tay cầm kiếm, tay kia... ôm eo đối phương, theo đà ôm vào lòng?

Hoắc Khang Thắng hơi khiếp sợ, nhưng sau đó gã nhanh chóng lý giải được.

Không, nhất định là do góc độ, hẳn Ngụy chó đang thụi một cú thật mạnh vào bụng người Nam Tĩnh đó.

Nói tóm lại, Ngụy chó và sứ thần Nam Tĩnh kia thực sự đã đánh nhau, tình hình còn hết sức kịch liệt. Không uổng công hắn hao tâm tổn sức, tương kế tựu kế.

Hoắc Khang Thắng yên tâm, vốn còn định xem thêm lúc nữa nhưng đáng tiếc nến trong phòng đột nhiên bị dập tắt, hai bóng người trên cửa sổ cũng biến mất theo.

Hoắc Khang Thắng kiên nhẫn đợi thêm chốc lát, không có động tĩnh gì khác.

Chẳng lẽ Ngụy chó muốn giết người bịt miệng? Nếu đúng như vậy thì khúc mắc giữa Bắc Uyên và Nam Tĩnh đã tạo thành được rồi.

Hoắc Khang Thắng trở lại giường nằm xuống, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Cuối cùng kế ly gián của gã vẫn có hiệu quả. Rất tốt, rất tốt.

Hoắc Khang Thắng không biết là nửa tiếng sau, đèn trong phòng Triệu Miên lại sáng lên.

Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến Triệu Miên vô cùng khó chịu, y nheo mắt lại theo bản năng, muốn lấy mu bàn tay che mắt nhưng lại bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Triệu Miên ngồi trên đùi Ngụy Chẩm Phong, bực bội phàn nàn: "Chói quá... ngươi muốn làm gì?"

Ngụy Chẩm Phong đáp: "Muốn nhìn ngươi."

Thật ra ánh nến không sáng lắm, chỉ có thể soi sáng một vùng nhỏ nơi hai người chồng lên nhau. Triệu Miên đắm mình trong ánh nến, ánh mắt mơ màng, đôi môi hơi hé mở, gò má và chóp mũi đỏ ửng, khóe mắt còn ướt đẫm nước mắt.

Ngụy Chẩm Phong hít một hơi thật sâu.

"Đủ rồi, Ngụy Chẩm Phong." Khó mà nghe ra từ giọng Triệu Miên là đang đau khổ hay vui vẻ, nhưng ngay cả lúc này lời nói của y vẫn mang tính ra lệnh và đe dọa: "Cấm lớn tiếng nữa."

Ngụy Chẩm Phong: "."

Triệu Miên kiêu ngạo ra lệnh: "Cô bảo ngươi nhỏ tiếng, nghe không hiểu à?"

Ngụy Chẩm Phong giơ tay, vuốt mái tóc dài xõa tung trên ngực lẫn sau lưng của Triệu Miên: "Thôi thì ngươi đừng nói chuyện nữa nhé."

...

Khi Triệu Miên tỉnh lại thì tầm mắt cuối cùng đã không còn lắc lư nữa. Nhất thời y vẫn còn hơi... không quen?

Triệu Miên lại nhắm mắt lại, cứ sờ soạng mãi, sau khi xác định trong cơ thể không còn thứ gì mới lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?"

Dứt lời Triệu Miên nghe thấy tiếng nghẹn cười.

"Ừ, ừ," Giọng Ngụy Chẩm Phong nghe có vẻ uể oải hiếm thấy vì ngủ không đủ giấc: "Xong rồi."

Triệu Miên nghe tiếng nên nhìn về phía giường.

Thanh niên ăn mặc chỉnh tề giơ tay chào y: "Chào buổi sáng, Thái tử điện hạ."

Triệu Miên quan sát Ngụy Chẩm Phong mặc đồ gọn gàng sạch đẹp, buộc tóc đuôi ngựa cao, khàn giọng hỏi: "Ngươi ra ngoài à?"

"Ừm, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."

Lúc này Triệu Miên mới chú ý tới trên bàn đã đặt đầy thức ăn, cháo mới nấu và các loại đồ hấp tinh xảo đều là món y hay ăn vào bữa sáng.

Ngụy Chẩm Phong ngồi cạnh bàn múc cháo cho y: "Đến ăn chút nhé?"

Triệu Miên vén chăn lên, nhìn xuống bên dưới người mình: "Ngươi có lau dọn cho ta à?"

"Đương nhiên." Ngụy Chẩm Phong nghiêm túc: "Ngụy Chẩm Phong ta sẽ không bao giờ ngã hai lần cùng một chỗ."

Đúng là Triệu Miên thấy cơ thể mình mệt mỏi nhưng không có cảm giác dính dớp, rất nhẹ người thoải mái. Y tỏ vẻ hài lòng gật đầu: "Ngươi tiến bộ hơn nhiều thật đấy."

Thiếu niên được khen nên mỉm cười: "Đã nói ta có học rồi, ngươi cứ không tin."

Triệu Miên nhìn hắn: "Nhưng tại sao ngươi không bế ta đi dùng bữa?"

Ngụy Chẩm Phong hơi ngơ ra: "Ta còn phải ôm ngươi đi ăn hả?"

Trong "Chuyện gió trăng" đâu có viết.

"Ta đau eo, tạm thời không muốn tự cử động." Triệu Miên hơi dừng lại: "Ngươi không muốn ôm ta à?"

"Đương nhiên không, ta đang lo ngươi không chịu thôi." Ngụy Chẩm Phong giải thích, nghe có vẻ bối rối mà không tự biết: "Với tính tình của ngươi, nếu ta cứ hở ra là ôm thì ngươi sẽ không cảm thấy bị hạ uy thế của Thái tử hả?"

Triệu Miên cúi đầu, do dự hồi lâu mới thừa nhận vô cùng miễn cưỡng: "Thật ra thì, ta rất thích được ôm."

Ngụy Chẩm Phong bỗng mở to mắt.

Sự thật đáng xấu hổ nhất đã nói toạc ra, chuyện còn lại cũng không còn khó bày tỏ nữa.

"Khi còn bé ta rất thích, thích được phụ hoàng ôm, thích được Thừa tướng ôm. Khi hơi lớn hơn, ta còn thích ôm em trai nữa." Triệu Miên nói từ tốn: "Sau này ta trưởng thành, hiểu biết lễ nghi nên hiếm khi ta tiếp xúc gần gũi với họ."

Lần cuối cùng y được người thân ôm là khi Triệu Miên rời nhà. Em trai ôm riết không chịu buông mong y về sớm, ngoài mặt y tỏ vẻ chê bai nhưng trong lòng rất vui.

"Có khi nào là bẩm sinh không?" Triệu Miên tự đoán: "Ta không ghét việc thân cận với bạn bè quen biết, nhưng chỉ tiếc..."

Y đã lớn nên người rồi, không thể làm nũng với phụ hoàng như khi còn bé, càng không thể bám lấy Thừa tướng bận việc chính sự. Khi đối mặt với Chu Hoài Nhượng và Bạch Du, có thế nào thì y cũng không thể thốt ra hai từ "Tiểu Nhượng" và "Tỷ tỷ".

Triệu Miên chưa nói xong thì cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cuối cùng cũng được Ngụy Chẩm Phong bế lên. Triệu Miên bất ngờ, vô thức ôm lấy cổ thanh niên.

"Ngươi không nói sớm." Ngụy Chẩm Phong cười: "Nếu nói cho ta biết ngươi thích được ôm từ trước thì chỉ cần ta để ngươi đi thêm một bước cũng xem là ta thua rồi."

Triệu Miên cười khẽ, trong nụ cười hiếm khi không có ý châm chọc: "Nếu nói cho ngươi từ trước thì nhất định ngươi sẽ cười nhạo ta."

Ngụy Chẩm Phong vốn định nói không đâu, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu hồi mới quen mà hắn phát hiện ra Thái tử Nam Tĩnh lại có khía cạnh đối lập như thế thì quả thực sẽ chê cười. Nhưng hiện tại... hắn không muốn chê, hắn chỉ muốn cười, cười chính mình đã gặp được bảo bối gì thế này.

Hắn ôm Thái tử đến bên bàn, đặt y ngồi xuống ghế, lại lấy áo hồ cừu khoác thêm cho y: "Vậy tại sao bây giờ ngươi lại chịu nói cho ta biết?"

Triệu Miên cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, y nhanh chóng đưa ra câu trả lời: "Bởi vì đã bại lộ trước mặt ngươi rồi, chắc là thế? Nếu ngươi thích nghe lời nói thật thì ta ngại gì không nói mấy câu với ngươi. Thường ngày ta luôn giữ phong thái của trữ quân thấy mệt quá rồi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một ngày cũng không quá đáng. " Triệu Miên im lặng rồi nói kiên quyết: "Ngụy Chẩm Phong, mỗi khi chúng ta ngủ với nhau trong tương lai, chúng ta nên cố gắng nói sự thật với nhau."

"Được." Ngụy Chẩm Phong sáng mắt nhìn hắn: "Ngươi biết không Triệu Miên, lúc ngươi nói với ta chuyện này, trong một phút chốc, ta có ảo tưởng có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, đáng sợ thật đấy."

Triệu Miên sẽ không ngu ngốc đến mức tin vào những điều vô nghĩa mà người đàn ông mình vừa lên giường cùng nói, y liếc nhìn Ngụy Chẩm Phong và nói một cách nhẹ nhàng: "Thật sao? Vậy đưa tất cả bảo vật của Tây Hạ cho ta đi."

Ngụy Chẩm Phong đoán Triệu Miên sẽ nói như vậy bèn cười nói: "Cho nên ta mới nói là 'ảo giác'. Ngươi rất đáng yêu, nhưng Bắc Uyên cũng rất quan trọng."

Triệu Miên gật đầu: "Biết rồi."

Ngụy Chẩm Phong là một thanh niên trẻ thích tán tỉnh với tài năng và ngoại hình đáng kinh ngạc, y đánh giá rất cao. Nhưng đối mặt với lợi ích của Nam Tĩnh thì sự cảm kích này không đủ để y nhượng bộ.

Hai người không nói nên lời một lúc rồi nhìn nhau cười ngầm.

Ngụy Chẩm Phong thúc giục: "Ăn trước cho no bụng rồi hãy nói chuyện làm ăn."

"Đi thư phòng nói chuyện hả?"

"Hay là nói chuyện ở trên giường?" Ngụy Chẩm Phong chỉ tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ: "Bên ngoài lạnh lắm."

Đêm qua tiêu hao quá nhiều sức lực nên hai người đã đói meo. Cơm nước no say xong, hai người trở lại giường, cùng ngồi trong chăn... nói chuyện quan trọng.

"Để tránh cho sau này chúng ta tranh chấp bảo tàng Tây Hạ, khiến Nam Tĩnh và Bắc Uyên sinh ra hiềm khích, ta đề nghị chúng ta nên nói chuyện rõ ràng ngay bây giờ." Ngụy Chẩm Phong nói thẳng: "Sau khi tìm được bảo tàng Tây Hạ, ta tám ngươi hai, thế nào?"

Ngụy Chẩm Phong tự nhận mình đã hào phóng lắm rồi. Bọn hắn là người đã diệt Tây Hạ, đúng như Hoắc Khang Thắng đã nói, cả nước Bắc Uyên đã phải trả giá rất đắt. Binh tướng chết trên chiến trường vô số kể, quốc khố rỗng nhiều năm vì chiến tranh kéo dài liên tục, lại không thể không tăng thuế của dân chúng để bù vào.

Theo lý thì những thứ của Tây Hạ nên thuộc về họ. Hắn bằng lòng cho Nam Tĩnh hai phần, thứ nhất vì Nam Tĩnh từng tài trợ lương thực khí giới cho họ trong thời gian Bắc Uyên tấn công Tây Hạ, thứ hai là vì nhờ Triệu Miên và Nam Tĩnh nên mới có thể tìm ra manh mối về nó, trong đây cũng không xen lẫn tình cảm riêng của hắn.

Triệu Miên chưa kịp trả lời thì hắn lại nhấn mạnh: "Lần này ta chỉ làm có một lần thôi, ngươi bớt nói về số lần đi."

Triệu Miên nghĩ thầm, lần này ngươi kéo dài bằng cả hai lần của tháng trước, có khác gì không?

"Vương gia nghĩ gì thế?" Nói đến chuyện quan trọng, Thái tử điện hạ lại mắc bệnh cũ, vênh váo dựa vào vai vị Tiểu vương gia: "Sao có thể gộp chung việc trọng đại như vậy với chuyện giường chiếu được? Cô muốn năm phần. "

Ngụy Chẩm Phong giận quá hóa cười: "Thái tử điện hạ đòi hỏi quá thật đấy. Một nửa, ngươi nói được cũng tài."

"Vương gia tự cân nhắc thôi." Triệu Miên bình tĩnh thong dong đáp: "Nhưng Cô phải nhắc Vương gia một câu, cho dù Vương gia có cách để biết được vị trí bảo tàng từ Hoắc Khang Thắng, nhưng không có 'chìa khóa' mà Tiểu Nhượng đang nghiên cứu thì cũng chưa chắc đã vào được."

Ngụy Chẩm Phong càng tức hơn.

"Hai chúng ta bàn nhau cũng chẳng ích gì." Hắn cất giọng lạnh nhạt: "Chuyện lớn như vậy ta không thể tự quyết được."

Ngụy Chẩm Phong không tự quyết được, nhưng y thì có thể làm bất cứ chuyện gì mà không cần bẩm báo lại với phụ hoàng và thừa tướng. Dẫu sao Thừa tướng nói rồi, ở ngoài y cứ tùy tâm mà làm.

Điều này một lần nữa chứng minh ai mới là đứa được cha mẹ yêu chiều.

"Đã vậy Vương gia vẫn nên nhanh chóng báo tin về Thịnh Kinh đi." Triệu Miên lại nằm vào chăn: "Cô mệt nhọc, muốn ngủ thêm lúc nữa. Vương gia cứ tự nhiên."

Ngụy Chẩm Phong vốn định vén chăn rời đi, nhưng nghĩ đến lần tiếp theo ngủ với Triệu Miên phải đợi thêm một tháng nữa thì xoắn xuýt hồi lâu. Sau cùng Ngụy Chẩm Phong vẫn hơi gồng mình xuống giường, về sứ quán Bắc Uyên viết tấu gửi đi.

Viết xong, hắn gọi người đưa về Thịnh Kinh càng sớm càng tốt. Người đến là chàng trai trẻ ngày đó mới thành hôn chưa bao lâu đã bị Bạch Ngọc cảnh cáo "chuyện phòng the nhiều quá". Nhìn chóp mũi chàng ta vẫn đen, Ngụy Chẩm Phong không khỏi cảm thán: "Quả nhiên chuyện gió trăng rất dễ gây nghiện."

"Yên tâm đi tiểu Vương gia, không đến mức ấy đâu." Chàng trai tự tin nói: "Ngày nào ta làm mà cũng không thấy nghiện gì hết."

Ngụy Chẩm Phong: "... Ò."

--------------------

Lời tác giả:

Bình tĩnh, chưa có thai! Mang thai thì lần sau sao mà tận hứng được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.