Chương trước
Chương sau
Dịch: Phương Dưa | Beta: Phương June

***

Ngài trêu chọc y làm gì.

Trong ba nước, nếu so về lực lượng vũ trang như bộ binh, kỵ binh, cung binh, Bắc Uyên chắc chắn đứng đầu. Nhưng khi hai nước giao tranh, phần lớn thời gian là đánh vào quân lương, thuế ruộng, trang bị vũ khí và cả dân tâm hướng về đâu. Trên phương diện này thì cả Bắc Uyên và Đông Lăng đều không phải là đối thủ của Nam Tĩnh.

Bắc Uyên đã dùng lực lượng toàn quốc để quét sạch Tây Hạ, cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi để lấy lại sức tiếp tục chống phá giặc ngoài, trấn an lòng dân. Mục tiêu hàng đầu của họ là tìm được di bảo Tây Hạ đã bị Cố Như Chương cất giấu và tiêu diệt hoàn toàn nguy cơ tiềm ẩn ở Hoàng Thành Ti. Uyên Đế dù có muốn chống lưng cho con trai đến mấy cũng không thể nào xuất binh đánh Đông Lăng vào lúc này.

Nhưng Nam Tĩnh thì lại có thể.

Mấy năm nay Nam Tĩnh đã âm thầm trở thành bá chủ trong bốn nước, đương lúc dân giàu nước mạnh thì thứ họ có chính là sự tự tin và cũng càng có thực lực để đối phó một Đông Lăng nho nhỏ.

Một nước lớn có lễ nghi nhưng một khi đã ngang ngược bá đạo thì cũng không kém man di. Mà lãnh thổ Đông Lăng cùng lắm chỉ được ba bốn phần mười Nam Tĩnh, đương nhiên không thể nào chống lại cảm giác áp bách mà mười vạn tinh binh Nam Tĩnh mang lại.

Bọn họ không muốn đánh, có muốn cũng đánh không nổi.

Các quan viên phái chủ hòa trong nội các Đông Lăng tạo áp lực cho bên phái chủ chiến. Theo họ nghĩ, thua mấy trận, mất vài toà thành rồi mới đau khổ cầu hoà với đối phương thì không bằng bây giờ chủ động hoà đàm, hạ tổn thất xuống mức thấp nhất. Nếu không, khả năng Đông Lăng trở thành Tây Hạ kế tiếp là cực cao.

Hoà đàm là chuyện gấp như lửa sém lông mày, chậm trễ một ngày thì có thể sẽ có thêm mấy ngàn tướng sĩ chết trận trên sa trường, Đông Lăng sẽ mất thêm một thành trì, điều kiện Nam Tĩnh yêu cầu khi hòa đàm đương nhiên cũng sẽ được nước tăng lên.

Vậy thì, nên phái ai đi hoà đàm đây?

Lục Vọng nhanh chóng chọn được ứng cử viên, đó là Giả Hòe, cũng chính cựu học sĩ Đông Các Đại của Đông Lăng.

Nam Tĩnh sùng văn, trước nay đều lễ ngộ có thừa đối với những sĩ phu uyên bác như Giả Hòe. Mười sáu năm trước, trong sứ đoàn Nam Tĩnh có một viên quan tên Dung Đường, Dung Thái phó, lúc đến thăm kinh đô từng kết duyên với Giả Hòe vì thi từ ca phú, sau còn được mời tham gia hôn yến của con trai út Giả Hòe.

Có mối quan hệ này thì không cần nghi ngờ gì nữa, Giả Hòe chính là lựa chọn tốt nhất.

Về phần hôn yến mười sáu năm trước, Triệu Miên đã từng hỏi thẳng mặt Dung Đường xem lúc đó có chuyện đặc biệt gì đã xảy ra hay không.

Dung Đường nhớ kĩ lại rồi nói: "Không có."

Triệu Miên lại hỏi: "Vậy thầy có gặp Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng trong hôn yến không?"

Dung Đường đáp: "Vạn Hoa Mộng thì chưa từng gặp, nhưng lúc còn trẻ thần đúng thật là đã có duyên gặp mặt Cố Như Chương một lần."

"Vậy thầy nghĩ Cố Như Chương là dạng người gì?"

"Chi lan ngọc thụ, dịu dàng cần kiệm."

Triệu Miên kinh ngạc, được thầy đánh giá cao như vậy, Cố Như Chương phải là người... dịu dàng đến mức nào?

Nhưng một vị Cố Thái phó "Chi lan ngọc thụ, dịu dàng cần kiệm" lại thay Tây Hạ giành lấy ít nhất năm năm tuổi thọ, lúc vong quốc còn tâm cao khí ngạo gài Tiểu vương gia Bắc Uyên một cú.

Chắc hẳn sự ôn hòa chỉ là bề ngoài của Cố Như Chương. Với những chuyện mà hắn đã làm kia thì mồi lửa mà hắn bí mật giữ lại cho Tây Hạ đã đủ để chứng minh sự kiên nhẫn trong lòng hắn.

Như khuê như chương, Cố Như Chương.

Triệu Miên không có cảm giác gì với Tây Hạ, nhưng lại khá hứng thú với vị Cố Thái phó này. Nếu có cơ hội, y cũng muốn kết giao với người này một lần.

Hai ngày sau, Giả Hòe nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mang theo mấy rương lễ vật đích thân đến cửa với ý định thăm dò ý của bên Nam Tĩnh.

Hành động này của Đông Lăng nằm trong dự liệu của Nam Tĩnh. Đại quân Nam Tĩnh áp sát biên cảnh Đông Lăng có tác dụng trên hết là để uy hiếp và cảnh cáo. Nếu như Đông Lăng vẫn không biết điều thì mười vạn quân tinh nhuệ sẽ vượt qua biên cảnh Đông Nam, chĩa kiếm thẳng về phía kinh đô.

Đây chính là thủ đoạn cuối cùng mà Thừa tướng chừa lại cho Triệu Miên —— hắn để toàn bộ Nam Tĩnh lại cho y.

Triệu Miên nhớ đến con bài giấu sau mà Uyên Đế đã để lại cho Ngụy Chẩm Phong. Chỉ là một con tin không biết là cháu ruột hay là con hoang thôi mà cái tên lam nhan họa quốc như Lục Vọng lại quan tâm sao?

Cười chết mất.

Không so sánh thì không có đau thương, ai mới là trân bảo được cha mẹ nâng niu, vừa nhìn một cái là biết ngay.

Giả Hòe quá tuổi thất tuần đến tận nơi bái phỏng, mặc dù Dung Đường cáo ốm chưa đến gặp nhưng Triệu Miên vẫn phải nể mặt mà đích thân tiếp kiến, đối đãi theo lễ.

Đầu tiên hai người trò chuyện về mấy bài văn, phú mới nhất của Giả Hòe. Triệu Miên cũng không hề keo kiệt mà đánh giá rất cao, nói văn nhân Nam Tĩnh đều thuộc nằm lòng, kinh thán không thôi, cũng vô cùng mong mỏi tác phẩm mới của ngài Giả.

Giả Hòe lộ vẻ xấu hổ: "Nói ra thật xấu hổ, hiện nay Đông Lăng đang gặp tình cảnh loạn trong giặc ngoài, tâm cảnh của lão phu không còn được như lúc trước, chỉ sợ không có sức mà cầm bút."

Triệu Miên biết đã xong các bước khách sáo rồi, giờ phải vào đề tài chính.

Quả nhiên, Giả Hòe thuận thế đề cập đến chuyện Đông Lăng cố ý hoà đàm. Ngôn từ khẩn thiết, trích dẫn kinh điển, cuối cùng nêu danh là vì nghĩ cho thiên hạ thương sinh: "Xin Tiêu đại nhân nghĩ đến bách tính vô tội của Đông Lăng ta mà ngừng binh ngưng chiến, để hai nước hòa hảo như xưa."

Triệu Miên tỏ vẻ khó xử: "Vậy... Để ta nghĩ lại đã."

"Nghĩ lại" của Triệu Miên là mất hẳn một canh giờ. Đám người Giả Hòe đau khổ chờ đợi bên ngoài, y thì trở lại thư phòng vờ như đang thương nghị cùng phụ tá, thực ra đã ra quyết định từ lâu. Y dành thời gian viết cho phụ hoàng và thừa tướng một lá thư nhà rồi mới thản nhiên trở lại tiền thính.

Lúc nhìn thấy hắn, Giả Hòe vốn đang ngồi đợi lập tức đứng dậy, nói: "Tiêu đại nhân, liệu đã có quyết định chưa?"

"Quyết định thì chưa nói được." Triệu Miên khá lịch sự nói: "Chỉ là chúng ta vừa thương nghị xong, hi vọng Đông Lăng có thể bày tỏ thành ý, đồng ý với ba điều kiện của Nam Tĩnh."

Giả Hòe vội nói: "Mời Tiêu đại nhân nói."

Triệu Miên nói: "Thứ nhất, ta muốn Vạn Hoa Mộng."

Điều kiện này hợp tình hợp lí. Chiến sự hai nước vì Vạn Hoa Mộng mà ra, kẻ cầm đầu là hắn đương nhiên khó mà thoát tội.

Giả Hòe uyển chuyển nói: "Nhưng Tiêu đại nhân muốn là... ?"

Triệu Miên hiểu ý Giả Hòe: "Vẫn chưa đến mức lấy mạng hắn."

Chưa kể đến chuyện Vạn Hoa Mộng còn có thuật dùng cổ cao thâm thiên hạ chưa ai có thể bằng được, trực tiếp giết thế này đúng là rất đáng tiếc, mà gã còn tìm được manh mối mấu chốt về di bảo của Tây Hạ, giữ lại tất nhiên sẽ có lợi ích rất lớn.

Giả Hòe hơi thất vọng. Ông thấy, Vạn Hoa Mộng gây họa cho Đông Lăng đến tận giờ, chết chưa hết tội, giữ mạng hắn chỉ sẽ có thêm vô tận hậu hoạn mà thôi. Nhưng ông không có tư cách xen vào quyết sách của Nam Tĩnh, liền hỏi: "Thứ hai thì sao?"

"Thứ hai, Đông Lăng phải bồi thường cho Nam Tĩnh toàn bộ quân lương và lương thảo trong lần xuất binh này, đồng thời phải giảm thuế quan mậu dịch thương nhân giữa hai nước của Nam Tĩnh xuống. Cụ thể bao nhiêu thì phải đợi Hộ bộ Nam Tĩnh thương thảo xong rồi mới quyết định."

Đây là thủ đoạn nước chiến thắng thường dùng với nước bại trận từ xưa đến nay, chỉ yêu cầu bồi thường chứ không yêu cầu cắt đất đã coi như là giơ cao đánh khẽ rồi. Nhưng Giả Hòe vẫn tỏ vẻ khó xử: "Điều này... Lão phu không dám nhiều lời, sẽ thuật lại đầy đủ nguyên văn những gì Tiêu đại nhân nói với Thái hậu."

Triệu Miên gật gật đầu: "Đó là đương nhiên."

Giả Hòe nhìn thiếu niên trước mắt này cùng lắm cũng chỉ trạc tuổi cháu mình thôi, vậy mà trước mặt ông lại có thể ung dung bình thản, thong dong không hề sốt ruột, sao có thể không khiến người ta thổn thức cảm khái cho được.

Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng.

Giả Hòe vô cùng phiền muộn không cách nào phát tiết, chỉ có thể thở dài một tiếng, hỏi: "Xin hỏi Tiêu đại nhân, điều kiện cuối cùng là gì?"

Triệu Miên nói: "Thứ ba, liên quan đến Song cổ đực cái. Phương thuốc giải song cổ, Đông Lăng đã cho Bắc Uyên biết chưa?"

Giả Hòe cẩn thận nói: "Theo lão phu biết thì vẫn chưa."

"Không tồi." Triệu Miên hài lòng gật đầu, "Vậy sau này các ngươi cũng không cần cho họ biết, một mình Nam Tĩnh ta biết là đủ rồi."

Giả Hòe khẽ giật mình, lập tức hiểu ra được —— Hay cho kế sách một hòn đá trúng hai con chim.

Một mặt có thể khơi dậy tranh chấp giữa Đông Lăng và Bắc Uyên, mặt khác còn có thể nắm cán Bắc Uyên, khiến Bắc Uyên bị Nam Tĩnh cản tay, bị ép lâm vào thế Đông Nam tranh chấp, căn bản là không cách nào làm ngư ông đắc lợi.

Trời lạnh như vậy, Giả Hòe lại sửng sốt đến đổ mồ hôi: "Nhưng Tiêu đại nhân, người trúng cổ chính là Tiểu vương gia của Bắc Uyên đó. Nếu Đông Lăng không chịu giao ra phương pháp điều chế thuốc giải, Bắc Uyên sao có thể bỏ qua cho chúng ta?"

Triệu Miên mỉm cười: "Đây là chuyện của quý quốc và Bắc Uyên, có liên quan gì đến Nam Tĩnh ta."

Giả Hòe á khẩu không trả lời được.

An Viễn Hầu luôn dự thính ở sảnh bên không khỏi cảm thán: "Thái tử điện hạ của chúng ta đúng là càng lúc càng giống Tiêu Tương."

Dung Đường cũng không dám gật bừa: "Nhưng thực ra bên trong hắn vẫn giống Hoàng thượng nhất." Y ngẫm nghĩ rồi nói: "Sau khi Bắc Uyên biết được việc này, với tính tình của Tiểu vương gia có lẽ sẽ trực tiếp tới cửa hưng sư vấn tội, phiền lão Hầu gia cẩn thận một chút, đừng để hắn quấy rầy đến điện hạ."

An Viễn Hầu vuốt râu cười nói: "Dung Thái phó cứ yên tâm, có lão phu và tiểu tử Thẩm gia kia ở đây, một con ruồi của Bắc Uyên cũng không bay vào được."

Một ngày trước Đông chí, kinh đô quả nhiên có một trận tuyết lớn.

Qua một đêm, tuyết ngừng rơi, trong đình viện tuyết đọng trắng ngần, tuyết như hoa mai, hoa tựa tuyết. Chu Hoài Nhượng bày bàn cờ trong sân, cùng điện hạ đánh cờ trong tuyết.

Mùi thuốc cách đó không xa bay tới, là Bạch Du đang điều chế thuốc giải Song cổ đực cái cho Triệu Miên. Nàng đã lấy phương thuốc và dược liệu Đông Lăng mang đến, nhiệm vụ của nàng trong ba tháng tiếp theo là luyện chế giải dược.

Chu Hoài Nhượng phát hiện điện hạ hơi lơ đễnh, hỏi: ""Mỗi lần hội đến nhớ người thân bội phần", điện hạ nhớ nhà rồi sao?"

Triệu Miên "Ừ" một tiếng. Qua đông chí chính là giao thừa. Trung thu y đã không về nhà, cũng không biết giao thừa này có đón cùng với người nhà không nữa.

Y liếc nhìn cổ tay của mình. Chí ít, y không muốn mang theo cổ độc Đông Lăng về Nam Tĩnh.

An Viễn Hầu thân mang áo giáp phối thêm đao ở bên cạnh uống chút rượu ấm người, Thẩm Bất Từ đi đến, nói: "Điện hạ, lão Hầu gia, Bắc Hằng Vương và Dịch đại nhân đến."

An Viễn Hầu rút đao, quát to: "Tiểu Vương gia nước láng giềng ư, người đâu? !"

Thẩm Bất Từ nói: "Hắn nói hắn muốn cầu kiến."

An Viễn Hầu không ngờ "Hưng sư vấn tội" mà còn xin gặp nữa. Hắn hỏi Triệu Miên: "Điện hạ, ngài có muốn gặp không?"

Triệu Miên không do dự: "Truyền Ngụy Chẩm Phong, Dịch đại nhân thì giữ lại ở tiền sảnh để uống trà."

Cho dù bây giờ y không gặp Ngụy Chẩm Phong, Ngụy Chẩm Phong vẫn có nhiều cách để tìm tới y. Không phải y không tin tưởng An Viễn Hầu và Thẩm Bất Từ, chỉ là y hiểu Ngụy Chẩm Phong rất rõ.

Thế là, Ngụy Chẩm Phong được "Truyền" đến trong sân.

Ở địa bàn của mình, Triệu Miên không dịch dung. Y chống tay lên mặt, mặc một bộ hoa phục, bên ngoài choàng áo lông chồn tuyết trắng, một tay cầm lò sưởi, tay kia cầm một quân cờ đen, cực kỳ ung dung hoa quý. Thẩm Bất Từ và An Viễn Hầu chia ra đứng hai bên người y, nhìn Ngụy Chẩm Phong với ánh mắt cảnh giác.

Lúc Ngụy Chẩm Phong đến vốn đã khó chịu, sau khi ngửi thấy mùi dược liệu thì đôi mắt càng tối lại, mặt mũi đầy vẻ khó chịu.

Chu Hoài Nhượng mở miệng hỏi thay điện hạ: "Tiểu vương gia cầu kiến trong ngày tuyết, có chuyện gì quan trọng chăng?"

Ngụy Chẩm Phong cũng không nói nhảm, đi thẳng vào điểm chính: "Triệu Miên, ngươi tính toán hay thật đó."

Chu Hoài Nhượng cả giận nói: "Lớn mật, dám gọi thẳng tên húy của thái tử!"

Ngụy Chẩm Phong cười lạnh: "Thái tử nhà ngươi cũng không ít lần gọi thẳng tên húy của bản vương."

Chu Hoài Nhượng nói: "Ngươi có thể đánh đồng với điện hạ được sao?"

"Ta đúng là không được." Ngụy Chẩm Phong lạnh lùng nói: "Ta không nhẫn tâm như hắn."

Đối với sự trào phúng của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên tương đối bình tĩnh. Y đã từng thấy dáng vẻ thật sự của Ngụy Chẩm Phong khi nổi giận, giờ Ngụy Chẩm Phong còn lâu mới tới tình trạng đó, trên người hắn không có cảm giác áp bách khiến người ta nghẹt thở kia, cùng lắm là chỉ hơi khó chịu vì bị người ta áp chế thôi.

Ngụy Chẩm Phong như thế này cũng không đáng sợ.

Triệu Miên nói với bọn người Chu Hoài Nhượng: "Các ngươi lui xuống trước đi."

"Nhưng mà..."

"Yên tâm." Triệu Miên nhìn Ngụy Chẩm Phong: "Hắn không dám làm gì Cô đâu."

Sau khi tất cả mọi người lui ra, Ngụy Chẩm Phong không hề cố kỵ mà ngồi đối diện Triệu Miên, nói trắng ra: "Triệu Miên, ngươi muốn ta cầu xin ngươi sao, xin ngươi thưởng cho ta một phần thuốc giải?"

Triệu Miên hỏi lại: "Ngươi nghĩ sao?"

Ngụy Chẩm Phong bật cười: "Muốn ta cầu xin ngươi thì điện hạ có thể nói thẳng với ta, ta quỳ với ngươi cũng không phải lần một lần hai, quỳ thêm một lần nữa thì có sao đâu?"

Triệu Miên hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ: "Muốn giải dược thì ngươi có thể tạo áp lực với Đông Lăng, xem bọn họ có cho ngươi hay không."

"Ha, thôi đi." Ngụy Chẩm Phong tiện tay cầm lấy một quân cờ trắng, nghĩ một lát, sau đó đánh xuống theo thế cờ của Chu Hoài Nhượng: "Mười vạn quân tinh nhuệ của Nam Tĩnh vẫn đang áp sát ở biên cảnh Đông Nam, ngươi không mở miệng, tới một cái rắm bọn họ cũng không dám thả."

Triệu Miên nhìn về phía bàn cờ, kinh ngạc phát hiện Ngụy Chẩm Phong đánh một nước cờ tốt, liếc mắt đã nhìn thấu cạm bẫy hắn đã bày ra.

Không ngờ kỳ nghệ của Tiểu vương gia trà trộn trong chốn võ quan lâu ngày thế mà... Cũng được lắm.

"Ngươi có điều kiện gì, nói thẳng đi." Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi muốn ta làm gì, quỳ xuống với ngươi, nhận ngươi làm đại ca, hay là biểu diễn làm cá cho ngươi xem?"

Triệu Miên nhướng mày: "Ai muốn xem ngươi làm cá."

Y mới phát hiện Ngụy Chẩm Phong giỏi mấy chuyện phong nhã, vừa mở miệng đã bị một tiếng đại ca với giết cá đánh hiện nguyên hình.

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Chẳng phải ngươi rất thích ăn cá à."

Triệu Miên lạnh nhạt nói: "Ngươi không nhận ra à, ngươi đang gieo gió gặt bão đó."

Ngụy Chẩm Phong nhíu nhíu mày: "Xin lắng tai nghe."

Triệu Miên không chút hoang mang ném quân cờ vào trong hộp, chậm rãi mở miệng, nói về chuyện khác: "Vào ngày mười lăm, chúng ta làm hai lần."

Ngụy Chẩm Phong khẽ giật mình, không rõ tại sao Triệu Miên đột nhiên lại nhắc chuyện này: "Phải thì sao."

"Giải cổ làm một lần là đủ rồi." Triệu Miên bỗng dưng ngước mắt, hùng hổ dọa người chất vấn: "Tại sao ngươi lại ngủ với ta tới lần thứ hai."

Ngụy Chẩm Phong: "..."

Triệu Miên cười lạnh nói: "Vương gia ngủ với Cô nhiều thêm một lần, làm cô đau đến vậy, sau đó còn bị sốt hai ngày, chẳng lẽ vương gia nghĩ may là Cô không so đo ư?"

Ngụy Chẩm Phong chột dạ nói năng lộn xộn: "Ngươi... Ta... Hình như lúc đó ngươi cũng có đẩy ta ra đâu?"

Mặt Triệu Miên không cảm xúc: "Ta không đẩy là bởi vì ta không còn sức để đẩy, nhưng lúc ngươi tiến vào, ta đã bảo "Đừng", ngươi có để ý ta đâu."

Ngụy Chẩm Phong thành khẩn nói xin lỗi: "Xin lỗi, ta không nghe thấy."

Triệu Miên nói toạc ra: "Nếu ngươi nghe thấy, ngươi sẽ dừng lại sao?"

Ngụy Chẩm Phong không phản bác được, qua nửa ngày mới nói: "Ta cũng là đàn ông mà."

Coi như bất kỳ người trong chốn phong nguyệt nào ngồi trong lòng mà hắn vẫn có thể không loạn, nhưng dù sao người trong ngực hắn lúc đó... cũng là Triệu Miên.

Xin đó, hắn vào cũng vào rồi, lúc đó bảo không muốn có phải là đã hơi muộn rồi không.

"Ta mặc kệ ngươi sẽ ra sao. Tóm lại thời gian điều chế giải dược chỉ cần ba tháng, ngươi ngủ với ta thêm ba lần là được. Sau ba tháng, sống chết gì vương gia cứ tự mình nghĩ cách đi."

Triệu Miên tự nhận mình đã nghĩ thoáng, ngủ một lần là ngủ, ngủ hai lần là ngủ, ngủ năm lần vẫn là ngủ. Tiếp tục xoắn xuýt điểm này, không bằng hào phóng tiếp nhận. Trời lạnh như vậy, chỉ cần Ngụy Chẩm Phong không phải tên da đen như Lí Nhị, y sẽ coi như là lâm thời tìm một người làm ấm giường.

Y thưởng thức thần sắc một lời khó nói hết của Ngụy Chẩm Phong, tâm trạng rất tốt: "Đã nói đến nước này, vương gia tự giải quyết cho tốt đi —— đi thong thả không tiễn."

Ngụy Chẩm Phong: "..."

Trong tiền thính, Dịch Khiêm căng thẳng đi tới đi lui, mãi mới đợi được đến lúc Tiểu vương gia ra, vội vàng nghênh đón: "Tiểu vương gia, tình huống sao rồi?"

Ngụy Chẩm Phong lắc đầu, nhìn trời cảm thán: "Trên đầu chữ sắc một con dao, cổ nhân đúng là không lừa ta."

Dịch Khiêm đã căng thẳng muốn chết: " y da, ngài đừng có thừa nước đục thả câu nữa, bên Nam Tĩnh nói thế nào?"

Dịch Khiêm xem như lão thần đã nhìn Ngụy Chẩm Phong lớn lên, tính Ngụy Chẩm Phong lại không câu nệ tiểu tiết, lúc nói chuyện riêng, lời nói của hai người đều rất tùy ý.

Ngụy Chẩm Phong đã nói chuyện Triệu Miên dùng giải dược của Song cổ đực cái khống chế hắn, thậm chí còn muốn khống chế Bắc Uyên cho Dịch Khiêm biết. Đương nhiên, hắn giấu đi một vài chi tiết, chỉ nói bản thân không cách nào khống chế, đã làm vài chuyện bất kính với Đông cung Nam Tĩnh, dẫn đến chuyện lúc người ta tỉnh táo lại thì trả thù.

Dịch Khiêm nghe xong thì than dài rồi than ngắn, than ngắn rồi lại than dài, cuối cùng nhịn không được nói: "Tiểu vương gia à, ngài nói... Ngài nói xem, ngài trêu chọc y làm gì."

Mặt Ngụy Chẩm Phong âm trầm, rút kinh nghiệm xương máu: "Tóm lại, sau này bản vương nhất định sẽ thanh tâm quả dục, rời xa mỹ sắc, vạn sự lấy quốc sự làm đầu, nhìn y nhiều thêm chút nữa thì coi như ta thua, thỉnh cầu Dịch đại nhân giám sát nhiều hơn."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Được nha Tiểu vương gia, nhớ lời mình nói đó.

Hôm qua tui thấy có chị em bắt đầu gõ mõ cho Tiểu vương gia, tôi cũng gõ 1 cái nha. Công đức +1+1+1

June: Trời ơi bí đẻ Triệu Miên đáo để quá mê mể mề meeeeeeeee. Ngoài lề là em Dưa cụa tôi dịch chương này hay quá yêu em Dưa *hôn chút chít*.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.