Chương trước
Chương sau
Dịch: Phương Dưa | Beta: Phương June

***

Thật ra ngươi không phải thái tử, mà là công chúa của Nam Tĩnh có phải không?

Sau khi quay về sứ quán Bắc Uyên, Dịch Khiêm lập tức triệu tập tất cả sứ thần đến để cùng thương thảo cách đối phó tiếp theo.

Muốn lấy thuốc giải Song cổ đực cái cho Tiểu vương gia thì trước mắt chỉ có hai cách, hoặc là tạo áp lực lên Đông Lăng, hoặc là... cúi đầu yếu thế với Nam Tĩnh .

Vế đầu thì không quá thực tế. Với Đông Lăng bây giờ, thứ đầu tiên phải giải quyết chính là rắc rối bên phía Nam Tĩnh, bọn họ thà đắc tội với Bắc Uyên chứ không dám công khai vi phạm điều kiện Nam Tĩnh đề ra trong lúc này. Loại trừ đáp án sai xong thì chỉ còn một câu trả lời chính xác.

Chúng thần nhao nhao phát biểu quan điểm của mình đối với việc này.

"Quan hệ giữa Bắc Uyên ta và Nam Tĩnh tuy không đến mức Tần Tấn chi hảo, nhưng ít nhất cũng là nước sông không phạm nước giếng. Lúc đánh Tây Hạ, chẳng phải họ còn giúp đỡ chúng ta không ít quân giới lương thảo sao."

"A đúng đúng đúng, mấy chục năm trước, công chúa Tang Hòa của chúng ta còn đến hòa thân ở Thượng Kinh nữa mà. Tiểu vương gia, ngài và Thái tử Nam Tĩnh còn là quan hệ họ hàng nữa đó! Hạ quan cho rằng chỉ cần bày tỏ thái độ, bàn bạc với Nam Tĩnh thêm lần nữa, lại cho bọn họ thêm chút lợi ích thì chưa chắc Nam Tĩnh sẽ không buông tay."

"Vương gia, ngài nghĩ sao?"

Lúc này Ngụy Chẩm Phong thản nhiên ngồi trên ghế, tay cầm lấy một quyển binh pháp, đọc với vẻ buồn bực ngán ngẩm, đến cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc: "Khó nói."

Dịch Khiêm thấy thái độ chẳng thèm để tâm của Tiểu vương gia liền tức giận, đầu tiên hắn tận tình khuyên bảo: "Vương gia, việc này có liên quan đến quý thể của chính ngài, ngàn vạn lần không thể cẩu thả."

Ngụy Chẩm Phong lật qua trang tiếp theo: "Ừm..."

Ông lão tức giận đến giật lấy binh thư trong tay Tiểu vương gia, lúc này mới phát hiện binh thư chỉ là cái ngụy trang, đằng sau binh thư vậy mà lại còn giấu một quyển sách nữa, khi lật trang bìa ra xem thì ba chữ «Chuyện phong nguyệt » suýt chút nữa đã đâm mù hai mắt ông.

Chúng thần hai mặt nhìn nhau. Dịch Khiêm che ngực, tức đến thở gấp nói: "Tiểu vương gia! Không phải chính ngài nói phải thanh tâm quả dục sao?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Đúng là ta nói vậy, nhưng ta cũng muốn biết..."

Muốn biết vì sao Triệu Miên lại nói đau, hắn có đau đâu nhỉ. Triệu Miên đổ chuyện phát sốt lên đầu hắn nữa, rõ ràng hắn đã nói bên ngoài rất lạnh, muốn ôm Triệu Miên vào phòng làm nhưng tự Triệu Miên không đồng ý mà.

Dịch Khiêm tịch thu « Chuyện phong nguyệt » của Ngụy Chẩm Phong tại chỗ: "Ngài muốn biết cái gì? Bây giờ chẳng có chuyện gì quan trọng hơn cổ độc trên người ngài cả, đây là ân oán cá nhân do chính ngài tạo ra đó, ngài phải nghĩ cách đi."

Ngụy Chẩm Phong liền cười: "Y nói chỉ là ân oán cá nhân, các ngươi tin thật à?"

Lúc hắn vẫn còn là Lí Nhị, Triệu Miên vẫn chưa hạ tử thủ với hắn. Đến cả chuyện sinh tử của một tên da đen y cũng muốn khống chế thì không lý nào lại mặc kệ chuyện sinh tử của một người da trắng.

Dịch Khiêm sững sờ, bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy, đó chính là Thái tử Nam Tĩnh. Hắn từng tiếp xúc với Thái tử Nam Tĩnh, cho dù không hiểu tường tận về Triệu Miên thì cũng biết Triệu Miên tuyệt không phải người không quan tâm đến đại cục. " n oán cá nhân" chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc của y, y làm như thế, nhất định còn có ý đồ sâu xa hơn.

Dịch Khiêm trầm tư một lát, nói: "Ý Vương gia là, Thái tử Nam Tĩnh cũng muốn ra điều kiện với chúng ta? Y muốn lấy một thứ trong tay chúng ta để trao đổi với thuốc giải của Song cổ đực cái?"

"Ừm." Khi bàn chính sự, Ngụy Chẩm Phong ngồi ngay ngắn: "Mà thứ y muốn, chắc chắn chúng ta không muốn đưa. Cho nên y nhất định phải bày kế, buộc chúng ta không thể không đưa."

Chỉ với mấy câu ngắn ngủi, ánh mắt Dịch Khiêm nhìn Tiểu vương gia nhà mình đã từ giận dữ chuyển thành vui mừng: "Vậy ý của vương gia là?"

"Ngày mai chính là đông chí." Trong lòng Ngụy Chẩm Phong sớm đã có dự tính: "Bản vương và thái tử điện hạ đều là người đang lưu lạc tha hương, không bằng mời y đến tụ họp, cùng nhau đón lễ."

Không lâu sau, thiệp mời của sứ quán Bắc Uyên đã được chuyển đến tay Triệu Miên. Thiệp mời được Ngụy Chẩm Phong đích thân viết, đây là lần đầu tiên Triệu Miên thấy nét chữ của Tiểu vương gia Bắc Uyên.

Phiêu dật tiêu sái, tản mạn nhưng lại không mất hình dáng, đúng là nét chữ nết người.

Bởi vì thực sự không bắt lỗi được nên Triệu Miên hiếm khi không đưa ra bình luận, chỉ đưa thiệp mời cho mấy người Dung Đường truyền nhau đọc.

Dung Đường đọc xong, hỏi: "Điện hạ muốn dự yến tiệc sao."

Chu Hoài Nhượng không quá tình nguyện: "Đông chí cả nhà đoàn tụ, tại sao phải đón chung với bọn người Bắc Uyên, chúng ta và bọn họ thân thiết lắm à?"

Đầu ngón tay tái nhợt của Dung Đường dừng ở câu cuối trong thiệp mời, khẽ ho nói: "'Hậu lễ đã chuẩn bị xong, yên lặng chờ quân đến' . Lễ của Bắc Hằng Vương có phải là thứ điện hạ đang mong đợi hay không."

Triệu Miên nói: "Đi rồi sẽ biết."

Trong sứ đoàn Bắc Uyên ai cũng biết thân phận của Triệu Miên, y chẳng những không cần che giấu tung tích mà còn muốn cho người Bắc Uyên thấy phong thái ngạo nghễ của đại quốc bọn họ.

Thế là, Bạch Du đại tỷ tỷ của Đông cung đích thân buộc tóc thay quần áo cho thái tử điện hạ.

Ngọc quan xa hoa buộc một nửa mái tóc dài lên, một nửa khác xõa phía sau lưng. Cẩm y thêu kim tuyến màu vàng hoa lệ được tú nương giỏi nhất vùng Giang Nam Nam Tĩnh từng mũi từng mũi thêu lên, phối với túi thơm và ngọc bội bên hông Triệu Miên, bên ngoài khoác một chiếc áo lông chồn trắng như tuyết, vẻ mặt kiêu ngạo đứng trong tuyết. Một hộ vệ áo đen, đeo đao, thân hình cao lớn, trầm mặc ít nói cầm dù, cung kính đứng sau lưng y.

Thái tử điện hạ không mặc áo long cổn biểu trưng cho địa vị, từ trên xuống dưới đều cực kì tinh xảo và tôn quý, khiến sứ thần Bắc Uyên cũng phải sửng sốt trong chốc lát. Đừng nói đến Tiểu vương gia, Dịch Khiêm phải ở đây để giám sát, đến bản thân hắn cũng không kiềm được nhìn thêm vài lần.

Chỉ có Tiểu vương gia vẫn giữ sắc mặt như bình thường, ánh mắt khi nhìn Triệu Miên cũng không khác biệt mấy với khi nhìn người bình thường, cười nói: "Điện hạ trang phục lộng lẫy đến đây, đúng là khiến cho cái dịch quán nho nhỏ của bản vương sáng bừng theo."

Dịch Khiêm vốn đang nghĩ không tồi không tồi, Tiểu vương gia nói được thì làm được, không còn bị sắc đẹp cám dỗ nữa. Nhưng hắn nghĩ lại, không đúng, khi tất cả mọi người đều bị sắc đẹp mê hoặc, Tiểu vương gia lại thanh tỉnh như vậy, đây chẳng phải là nói rõ hắn đang cố tình sao.

"Lộng lẫy?" Triệu Miên khẽ cười nói: "Đây chỉ là thường phục của Cô, không ngờ trong mắt vương gia nó lại là "lộng lẫy"."

Đang mỉa mai Bắc Uyên bọn họ chưa trải sự đời chứ gì. Ngụy Chẩm Phong biết rõ giờ không phải là lúc so võ miệng, nên hắn không so đo với Triệu Miên, đưa tay ra hiệu xin mời: "Yến hội đã chuẩn bị xong, mời điện hạ."

Sứ đoàn Bắc Uyên có khoảng hơn mười vị quan viên lớn nhỏ, phần lớn là quan văn, nhưng có lẽ vì Bắc Uyên dùng võ trị thiên hạ nên xem xét từ góc nhìn của người Nam Tĩnh thì những văn thần hơi phóng khoáng quá mức.

Sứ quán vốn là phủ đệ của một lão thân vương Đông Lăng, bây giờ đã thành địa bàn của Bắc Uyên. Trong ngày hội Đông chí, trong sứ quán vô cùng náo nhiệt, văn thần võ tướng tụ tập cùng nhau khó mà phân biệt, bên này đang nấu rượu múa kiếm, bên kia lại đang nướng thịt, chơi ném thẻ vào bình rượu. Đám người khoác vai cười cười nói nói, đây là cảnh tượng tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trong sứ quán Nam Tĩnh.

An Viễn Hầu có xuất thân võ tướng nhưng làm cộng sự với Thái phó thanh lãnh đã lâu, suýt chút đã bị chết ngạt. Giờ đứng giữa chốn này, khó tránh khỏi bị sự náo nhiệt lây nhiễm, khi nhìn thấy một cô bé tung hứng hoa thương vô cùng thuần thục, khiến cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, rốt cuộc không nhịn được nói: "Người ta nói thương pháp Bắc Uyên chính là nhất tuyệt, người hay quỷ gì cũng biết một chút. Hôm nay tay lão phu cực kì ngứa, không biết Tiểu vương gia có thể luận bàn với lão phu để lão phu được mở mang tầm mắt không?"

Trăm năm nay, giữa Bắc Uyên và Nam Tĩnh không có chiến sự, nhưng sự âm thầm phân cao thấp của võ tướng xưa nay chưa từng ngừng lại, chỉ cần có cơ hội là muốn luận bàn một chút, thi xem ai mạnh ai yếu.

So với Triệu Miên, trang phục Ngụy Chẩm Phong mặc hôm nay cực kỳ đơn giản, mái tóc dài buộc đuôi ngựa cao cao, cởi áo choàng ra, bên trong là một bộ trang phục màu đỏ thẫm. Bên chân hắn đúng lúc là Hồng Anh thương, thiếu niên thuận chân đá một cú, trường thương bay lên không trung, vững vàng rơi vào tay hắn.

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Mời tiền bối."

An Viễn Hầu nhìn về phía Triệu Miên, sau khi được y gật đầu cho phép, ông hét lớn một tiếng, rút bội đao bên hông ra, đánh về phía Ngụy Chẩm Phong.

An Viễn Hầu nhìn như nhắm về phía bên phải Ngụy Chẩm Phong, lúc đến trước mặt hắn lưỡi đao lại là đột nhiên đổi hướng, chém về phía bên trái Ngụy Chẩm Phong.

Nhưng dường như Ngụy Chẩm Phong đã sớm đoán được, hơi nghiêng người, tránh thoát một kích này dễ như trở bàn tay. Đồng thời, hắn trở tay cầm thương, mũi thương đâm về phía yết hầu An Viễn Hầu với một góc độ khó lường.

Cũng may kinh nghiệm An Viễn Hầu phong phú, chỉ thấy sắc mặt ông trầm xuống, vội xoay ngang đao đón đỡ, lúc này mới miễn cưỡng thoát thân.

Mấy hiệp qua đi, thể lực An Viễn Hầu rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong, dù Ngụy Chẩm Phong chưa dùng hết toàn lực nhưng thắng bại chỉ cần liếc qua là rõ.

Ở kích cuối cùng, Hồng Anh thương như Ngân Long bay về phía An Viễn Hầu, trong tầm mắt lão nhân chỉ còn lại tàn ảnh màu đỏ, khi ông kịp phản ứng, ngọn giáo đã tới trước mũi chân.

Mắt thấy mũi thương sắp đụng phải ngực An Viễn Hầu, Ngụy Chẩm Phong bỗng dừng động tác lại, sau đó lưu loát thu thương ra sau lưng, khẽ rủ mắt gật đầu, nói: "Đã nhường."

An Viễn Hầu bại bởi vãn bối cũng không tức giận, ngược lại bật cười ha hả, trong con mắt không bị bịt mắt che lại tràn đầy hào hùng, thái độ đối với Ngụy Chẩm Phong cũng không còn thù địch như trước: "Tiểu vương gia thiếu niên anh tài, 'Du long thương' quả nhiên danh bất hư truyền, lão phu thua tâm phục khẩu phục!"

Lúc này Tiểu vương gia cũng không kiêu ngạo, khiêm tốn nói: "Tiền bối quá khen, ta cũng chỉ có thể ỷ vào tuổi trẻ mà chiếm chút hời thôi."

An Viễn Hầu thua thoải mái, nhưng cũng nhớ không thể làm mất mặt Nam Tĩnh bọn họ: "Nếu không vương gia đánh với tiểu Thẩm thêm một trận đi? Các ngươi đều là người trẻ tuổi."

Ngụy Chẩm Phong cười từ chối nhã nhặn: "Không được không được, trước đó ta đã thử rồi, đánh không lại hắn."

Lúc này An Viễn Hầu mới hoàn toàn hài lòng.

Triệu Miên thu tầm mắt lại, nói với Thẩm Bất Từ: "Đi nơi khác nhìn xem."

Triệu Miên bị một nhóm quan viên nhỏ đang vui vẻ ném thẻ vào bình rượu hấp dẫn sự chú ý. Y am hiểu cung tiễn, kĩ năng nhắm chuẩn đứng đầu, ném thẻ vào bình rượu trong mắt y cũng chỉ là một kỹ xảo tầm thường, không biết tại sao mấy người kia lại vui đến vậy.

Lúc này, Ngụy Chẩm Phong đã lau mồ hôi, thay một bộ thường phục tay áo rộng tìm y, thấy y có vẻ hứng thú với trò ném thẻ vào bình rượu, cười nói: "Ngươi có muốn thử một chút hay không? Thắng thì có thưởng đó."

Triệu Miên hỏi: "Thưởng cái gì."

Ngụy Chẩm Phong hất cằm qua một bên: "Tự nhìn đi."

Triệu Miên nhìn sang, nhìn thấy... Một cái... đầu heo trắng trắng mập mạp?

Triệu Miên cau mày, rất là ghét bỏ: "Ta không cần mấy thứ này."

"Sao lại không cần?" Ngụy Chẩm Phong thử thuyết phục y: "Đầu heo kho tàu ăn ngon lắm."

Triệu Miên lập tức có dự cảm e là hôm nay y sẽ không được ăn bất kì món ăn tinh xảo nào.

Ngụy Chẩm Phong đi dạo cùng Triệu Miên trong chốc lát, Triệu Miên tin chắc mình không nhìn thấy cái gì có liên quán đến hai chữ "Phong nhã" cả. Cho dù là các văn thần đang đối thơ, đối một hồi còn cắn một miếng giò heo.

... Không đành lòng nhìn thẳng.

Triệu Miên đột nhiên hỏi: "Vũ cơ đại mạc của ngươi đâu."

Ngụy Chẩm Phong khẽ giật mình: "Cái gì cơ?"

"Trong quốc yến, không phải ngươi đã nói nhắc đến mỹ nhân, không ai bì được với vũ cơ da đen của đại mạc Bắc Uyên à." Triệu Miên nhàn nhạt nói: "Cô cũng muốn xem thử."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Vậy cũng không thể nuôi vũ cơ dưỡng ở nơi làm chính sự chứ, cùng lắm là trong cung trong phủ cho vui thôi, ta cũng đã tặng cho cho phụ hoàng và hoàng huynh rồi. Nếu ngươi hứng thú thì lần sau ta sẽ chọn người tốt tốt rồi đưa đến Nam Tĩnh."

Đúng là Triệu Miên muốn xem xem da đen đẹp chỗ nào: "Để ta nhìn chút là được, không cần đưa đến cho ta."

Một đoàn người dần dần dạo đến hậu viện, nơi đây yên tĩnh hơn tiền viện nhiều, có lẽ là nơi ở của quan viên và người nhà.

Triệu Miên đang định tránh đi, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa. Y nhìn về hướng phát ra tiếng, chỉ thấy hai bé gái đang đùa trong tuyết, chúng chạy vòng quanh người tuyết, lưu lại những dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn.

Nhũ mẫu cầm theo hai cái áo choàng nho nhỏ, đuổi theo sau lưng chúng, vừa thuyết phục chúng mặc vào, vừa dặn chúng phải chạy chậm một chút, cẩn thận trượt chân.

Ngụy Chẩm Phong giới thiệu với Triệu Miên : "Đó là gia quyến của quan viên ở xa lâu ngày."

Triệu Miên bị gợi lại kí ức lúc nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên: "Trước kia, ta cũng đắp người tuyết cùng phụ hoàng và đệ đệ."

Ngụy Chẩm Phong cười hỏi: "Vậy ngươi có muốn đắp người tuyết với ta không?"

"Không." Tay Triệu Miên ôm một cái lò sưởi màu vàng đồng: "Lạnh."

"Yếu ớt vậy." Ngụy Chẩm Phong cười y: "Thật ra ngươi không phải là thái tử mà là công chúa Nam Tĩnh có phải không?"

Triệu Miên cau lông mày, không vui phản bác: "Thứ nhất, yếu ớt không liên quan đến việc là nam hay là nữ. Thứ hai, công chúa của Nam Tĩnh ta không hề yếu ớt."

Ngụy Chẩm Phong hiếu kỳ nói: "Hiện giờ Nam Tĩnh các ngươi có công chúa không?" Hắn từng đến hoàng cung Nam Tĩnh hai lần, mỗi lần đều ở lại mười ngày nửa tháng, nhưng trừ Thái hậu, hình như hắn chưa từng gặp nữ chủ tử khác.

Triệu Miên nhìn hai bé gái như phấn điêu ngọc mài kia, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Tạm thời vẫn chưa có." Hắn chỉ có một đệ đệ đến chó cũng không ưa.

Tính cả y và đệ đệ thì phụ hoàng y cũng chỉ có hai người con, tổ phụ cũng là dòng dõi mỏng manh, dù là trưởng công chúa hay tiểu công chúa thì hoàng cung Nam Tĩnh đều không có.

Ngụy Chẩm Phong biết được tâm tư Triệu Miên, cố ý khoe khoang: "Ta có hai muội muội song sinh khác mẹ, năm nay mới sáu tuổi, ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu. Mỗi lần nhìn thấy ta đều mở miệng gọi một tiếng 'Nhị ca ca' khiến tim ta như tan chảy vậy."

Triệu Miên vẫn chưa bị khích bởi kiểu khoe khoang vụng về này.

"Muội muội mà thôi." Y lạnh nhạt nói: "Sau này Cô cũng sẽ có."

Ngụy Chẩm Phong "Phốc" cười ra tiếng: "Nếu phụ hoàng ngươi nghe được lời này của ngươi, nhất định sẽ đặc biệt khen ngươi có hiếu đấy."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phụ hoàng: Giỏi đấy

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.