Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Na | Beta: Phương June

***

 Bổn vương xa nhà khi còn trẻ, đã từng gặp qua vài mỹ nhân

Dù sao Triệu Miên vẫn còn trẻ, bình thường lại bảo dưỡng thân thể từng chút một, dưới sự chăm sóc từng chút một của Bạch Du nên mới một ngày đã có thể hạ sốt, ngày hôm sau đã khỏi bệnh.

Sau khi thoát khỏi Nam Cung, Ngụy Chẩm Phong không che giấu thân phận của mình nữa, bây giờ đâu đâu cũng biết đến tiểu vương gia từng diệt Tây Hạ trước kia đang ở ngay kinh đô này.

Trong nội cung Đông Lăng, hai bên văn võ thần hồn nát thần tính, dân chúng lại cực kỳ tò mò về tiểu vương gia trong lời đồn này, cứ bàn tán xôn xao hết cả. Phần lớn lời đồn là hắn cực kỳ mạnh, cánh tay còn to và thô hơn cả đùi người bình thường, khí thế hung thần ác sát, trẻ con nhìn thấy là khóc kiểu vậy.

Lời này truyền đến tai Triệu Miên khiến Thái tử hừ mũi coi thường một cái. Với thân hình của Ngụy Chẩm Phong thì còn lâu lắm mới với được tới chữ 'lực lưỡng' cánh tay cũng chả to hơn mình là bao.

Đúng là Quốc sư có mắt như mù làm cho cả con dân cũng bị bệnh về mắt.

Còn bên phía Nam Tĩnh đang cố gắng che giấu thân phận Triệu Miên hết sức có thể. Sứ thần Nam Tĩnh tuyên bố với bên ngoài rằng Triệu Miên tên là Tiêu Giác, là cháu trai nhà vợ của Thừa tướng Tiêu Thế Khanh vừa tới Hồng Lư tự nhậm chức. Dù Đông Lăng có tin hay không thì ít nhất ở ngoài mặt họ không dám làm rõ thân phận của y.

Hai ngày sau, triều đình Đông Lăng gửi thư mời đến sứ quán của Nam Tĩnh. Lục Vọng lấy danh nghĩa Thái hậu mời đại nhân Tiêu Giác, Thái phó Dung Đường và An Viễn Hầu, trước ngày hai mươi tháng mười hai đến điện Đông Lăng cùng sứ đoàn Bắc Uyên, ba quốc gia sẽ mở quốc yến.

Lúc mấy người bàn luận về việc này, Dung Đường có nói: "Thần sẽ không đến dự buổi tiệc đó."

Triệu Miên thấy vậy cũng được. Dạo gần đây thầy từ thượng kinh đến kinh đô, đi cả đường dài khiến bệnh cũ tái phát, giờ phút này đúng là cần phải tĩnh dưỡng mới phải. Thứ hai, Đông Lăng mời ba người thì phải đi đủ ba người, chẳng phải cho Đông Lăng mặt mũi quá rồi sao.

Sau khi nói xong chính sự, những người khác lui ra, chỉ còn lại hai người Triệu Miên và Dung Đường.

Triệu Miên vô cùng tôn trọng người thầy này chứ đừng nói gì là thân cận. Tính Dung Đường quá thanh lãnh, ngần ấy năm rồi Triệu Miên chưa bao giờ thấy thầy mình tỏ ra thân thiện trước bất kỳ ai.

Nhưng trong lòng có vài chuyện, bây giờ y chỉ có thể nói với người thầy này.

"Vào ngày mười lăm ấy, Cô nghĩ đến phụ hoàng." Triệu Miên nói: "Khi đó Cô đã nghĩ, nếu là phụ hoàng, người sẽ không lấy mạng của một người vô tội chỉ để cứu ta."

Nguyên nhân chính là vậy nên y mới không ra tay với Ngụy Chẩm Phong, kết quả khiến mình sốt cao thì thôi đi, bây giờ cả người không chỗ nào là không đau ê ẩm.

Dung Đường im lặng, khẽ lắc đầu nói: "Chưa chắc."

"Ý của thầy là gì?"

"Phụ hoàng con đối xử với người bình thường có thể từ cái tâm mà ra, về phần tình cảm có thể giảm nhẹ khoan dung, nhưng nếu là người gặp nạn, nếu phải giết ai đó khác để cứu người, ta nghĩ y nhất định sẽ làm." Giọng nói Dung Đường cứ từ từ, ấn đường khẽ nhăn lại: "Mất năm nay y đã chịu ảnh hưởng của Tiêu tướng, lại thêm cả người và nhị hoàng tử điện hạ, y đã không còn là tiểu hoàng đế ngờ nghệch năm xưa nữa."

Triệu Miên ngây người ra: "Thầy, thầy cho rằng phụ hoàng ta sẽ ra tay sao?"

"Có hay không, điện hạ tự hồi kinh dò hỏi thánh thượng." Dung Đường ho nhẹ hai tiếng, cố nén cơn khó chịu trong người: "Còn có một chuyện, Tiêu tướng có một câu nhờ ta gửi người."

Tim Triệu Miên thắt lại: "Câu gì?"

Dung Đường chậm rãi đáp: "Tiêu tướng nói, điện hạ có thể ở kinh đô... thích làm gì thì làm."

Vào ngày hai mươi đó, Triệu Miên thay quan phục Nam Tĩnh rồi làm vài đường dịch dung ngụy trang đơn giản, sau đó cùng nhóm người An Viễn Hầu đi thẳng về hoàng cung Đông Lăng dự tiệc.

Nơi tổ chức yến tiệc là Thiên Đài trì, được xây dựng trên đỉnh của Dao trì. Vào buổi tối, hoàng hôn hợp với Dao Trì khiến cho sắc trời cuối thu tràn ngập ánh rực rõ, phản chiếu lên màu đỏ thắm lên gò má của những cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp

Dưới khung cảnh tráng lệ như vậy, được ngắm mỹ nhân và uống rượu ngon chẳng khác nào lạc vào tiên cảnh nơi hạ giới, thích ý biết bao.

Tiếc rằng lòng khách đến dự lại không để vào mỹ nhân hay rượu ngon. Dù Dao trì có đẹp đến lóa mắt bao nhiêu cũng không làm yên được cơn sóng ngầm sâu không lường được.

Triệu Miên đi theo nữ quan vào Thiên Đài trì, xa xa đã thấy Ngụy Chẩm Phong và nhóm người mặc quan phục Bắc Uyên nghênh đón họ từ phía xa.

Ngụy Chẩm Phong cũng thấy y, ánh mắt lướt qua rất nhiều người rồi dừng trên người y.

Vốn là thiếu niên vương gia không biết phong nguyệt, tung hoành ngang dọc trời đất, giờ quan phục đỏ thắm cùng hai nốt ruồi dưới mắt kia khiến hắn thoạt nhìn càng thêm phong lưu đa tình. Chỉ sợ dù vô tình va phải hồng nhan cũng có thể khiến dưới cầu nổi sóng, thu hút bao nhiêu trái tim của mỹ nhân.

Thiếu niên thuận gió cần gì mã, được lòng giai nhân đệ nhất lưu.

Triệu Miên phải thừa nhận rằng quan phục của Bắc Uyên cũng... khá đẹp đấy chứ, không thua kém gì màu xanh lam của Nam Tĩnh.

Sau khi Ngụy Chẩm Phong quay người nói vài câu ôn hòa với mọi người, hắn đi thẳng về phía Triệu Miên.

Ngụy Chẩm Phong dừng lại trước mặt y, quả nhiên ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng nói: "Tiêu đại nhân."

Triệu Miên sốc tinh thần, đoan trang đáp lễ: "Tiểu vương gia."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Dạo gần đây Tiêu đại nhân có khỏe không? Ít ngày trước bổn vương có cho người tặng thuốc trị phong hàn, không biết Tiêu đại nhân dùng chưa nhỉ?"

Triệu Miên khách khí nói: "Tất nhiên là dùng rồi, phiền tiểu vương gia đã quan tâm."

Ngụy Chẩm Phong gửi tới thì sao mà dùng được, cho nó xuống đáy rương còn không kịp.

Ngụy Chấn Phong cười: "Nên làm mà."

Triệu Miên: "..."

Ngụy Chẩm Phong: "..."

Triệu Miên lớn lên ở trong cung, thứ y rõ nhất chính là những câu nói khách sáo. Chỉ khi nào cần thì y có thể nói mãi không thôi.

Nhưng không biết tại sao, y không thích dùng mấy câu đó để nói với Ngụy Chẩm Phong.

Có thể bởi vì y đã quen tỏ ra mình có địa vị cao hơn trước mặt Ngụy Chẩm Phong, nói chuyện cũng thẳng tuột chẳng phải suy nghĩ. Cũng có thể do Ngụy Chẩm Phong đã thấy dáng vẻ xấu hổ nhất của y, y còn suýt nữa còn khóc trước mặt Ngụy Chẩm Phong, rồi y lại bất chấp tất cả vứt bỏ luôn dáng vẻ trữ quân một nước, thích nói gì nói, thích mắng ai là mắng, đụng là tát, đụng là cắn vai, cười mắng chửi bới, ung dung tự tại.

Dường như Ngụy Chẩm Phong cũng có cảm giác như vậy, khi hai người sóng vai đi vào Thiên Trì đài, đột nhiên hắn còn nói: "Có phải kinh đô sắp có tuyết rơi không, lạnh muốn chết."

Triệu Miên liếc hắn một cái.

Nếu mặc quan phục Bắc Uyên mà có cảm giác phong lưu thì thứ kiêng kị nhất chính là mập ra. Còn vài ngày nữa sẽ đến đông chí, hiện tại chính là thời điểm lạnh nhất của kinh đô.

Triệu Miên bình tĩnh nói: "Ngươi là người Bắc Uyên mà cũng sợ lạnh hả?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ngươi không hiểu rồi, cái khô lạnh của Đông Lăng với Bắc Uyên có giống nhau đâu."

Triệu Miên nói: "Vậy ngươi mặc quần giữ nhiệt đi."

"Quần giữ nhiệt: "Ngụy Chẩm Phong tò mò hỏi: "Cái đó là gì vậy?"

Triệu Miên trịnh thượng giải thích: "Là một thứ phụ hoàng ta phát minh ra để chống lạnh đó."

Chủ đề về chiếc quần giữ nhiệt đã theo hai người họ suốt cả chặng đường, mãi đến khi họ lần lượt đến chỗ ngồi của Bắc Uyên và Nam Tĩnh, phân ở ghế chính nên vừa khéo ngồi đối diện nhau.,

Không lâu sau, Lục Vọng và Lăng Thiếu đế lần lượt ngồi vào vị trí.

Lăng Thiếu đế nhỏ hơn Triệu Miên ba tuổi, cũng nhỏ gầy mảnh khảnh như Vạn Hoa Mộng. Rõ ràng là Đế vương một nước nhưng sắc mặt tái nhợt còn thêm chút sợ hãi, hoàn toàn không nhìn được chút khí thế Đế quân nào, rõ là đang sống dưới áp lực bao năm.

Trái lại Lục Vọng khoác lên mình bộ triều phục phức tạp lộng lẫy của Đông Lăng, bất cứ khi nào hay bất cứ ở đâu đều nở nụ cười. Không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là một mỹ nam tử hiếm có khó tìm, lúc cười lên đôi mắt như vầng trăng non, cả gương mặt toát ra vẻ hiểm ác, đúng chuẩn của một yêu cơ đem hại cho quốc gia, cũng rõ ràng đã làm không ít việc hại nước hại dân.

Trong bữa tiệc này không có bóng dáng của Vạn Hoa Mộng. Nghe nói Vạn Hoa Mộng đã phạm một sai lầm khủng khiếp nên đã bị giam lỏng.

Mọi người vẫn chào hỏi nhau như thường lệ cho đến khi buổi quốc yến bắt đầu.

Trong tiếng huyên náo của đàn sáo, những vũ đạo nhẹ nhàng của mỹ nữ, từng món ăn tinh xảo được cung nữ xinh đẹp bày ra trước mặt.

Do Đông Lăng gần biển nên chủ yếu đồ ăn sẽ là hải sản, trong đó có nhiều đồ sống chưa được nấu chín hoặc để nguội. Ngụy Chẩm Phong không quen ăn những thứ này nên gần như không hề động đũa.

Lục Vọng chú ý đến điểm đó bèn cười hỏi: "Đồ ăn ở Đông Lăng không hợp khẩu vị tiểu vương gia à?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Không đến mức đó."

Lục Vọng lại hỏi: "Đồ ăn Đông lăng không lọt vào mắt tiểu vương gia, vậy mỹ nhân Đông Lăng thì sao?"

Ngụy Chẩm Phong nhướng mắt: "Sao lại nói vậy?"

"Những vũ nữ này đều do nội cung Đông Lăng tuyển chọn, da trắng như tuyết, giỏi ca múa, xuất thân lại trong sạch. Nếu tiểu vương gia thích chi bằng chọn vài người giải sầu bên người?" Lục Vọng cười tủm tỉm nói: "Ai gia biết hàng năm tiểu vương gia sẽ bôn ba bên ngoài, nếu có giai nhân ở bên có khi lại giảm bớt nhọc nhằn trong cuộc hành trình thì sao."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thời niên thiếu bổn vương đã xa nhà, đâu chỉ mới gặp vài mỹ nhân. Nếu nói về giỏi ca múa ai sánh được với vũ cơ Bắc Uyên đại mạc, phong tình vạn chủng." Khóe miệng thiếu niên mang theo nét cười đầy khách khí nhưng lời nói ra lại không hợp lễ nghĩa chút nào: "Thái hậu dựa vào điều gì mà nghĩ bổn vương nhìn trúng các nàng vậy?"

Khóe miệng Triệu Miên âm thầm cong lên một cách đầy mỉa mai.

Bắc Uyên đại mạc? Tây Hạ mới mất nước được hai năm, tiểu vương gia đã xem đại mạc và mỹ nhân da ngăm của đại mạc như hoa viên ở vương phủ hắn rồi sao?

Lục Vọng như có như không liếc nhìn sang phía sứ thần Nam Tĩnh: "Cũng phải, là ai gia suy nghĩ nhiều rồi."

"Bổn vương có một đề nghị, dừng việc trò chuyện khách sáo như thế này đi." Giọng nói Ngụy Chẩm Phong nhẹ nhàng: "Chi bằng ta nói đến việc tại sao bổn vương và Tiêu đại nhân lại vô duyên vô cớ nhiễm bệnh ở Đông Lăng như vậy, mọi người có đồng ý không?"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong buổi tiệc đều biến sắc. Kẻ nghiện rượu như An Viễn Hầu cũng phải buông ly, cảnh giác nhìn sang phía Lục Vọng.

Gương mặt Lục Vọng vẫn không đổi sắc, cười cười nói: "Nếu tiểu vương gia đã chủ động nhắc đến chuyện thì thì ai gia cũng muốn biết, tại sao tiểu vương gia và Tiêu đại nhân lại vô duyên vô cớ xuất hiện tại lãnh địa của Đông Lăng như vậy. Ai gia chưa từng nhận được giấy thông quan của vương gia hay đại nhân đây."

Dựa theo điều lệ thông quan của tam quốc, đừng nói là hoàng thân quốc thích hay quan viên trong triều, dù chỉ là thường dân đi lại giữa tam quốc họ vẫn cần có giấy thông hành thì mới vào được lãnh thổ quốc gia khác.

Lục Vọng nhắc đến việc này, rõ ràng là đang đẩy sai lầm cho Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên ---- nếu không tự tiện chạy tới Đông Lăng thì cớ sao phải tới nỗi này.

Ngụy Chẩm Phong nhướng mày nói: "Cho nên Quốc sư của quý quốc mới cố ý hạ cổ chúng ta sao?"

"Cũng không hẳn." Lục Vọng tỏ vẻ áy náy: "Việc hai người trúng độc thật sự là sai lầm ngoài ý muốn. Ai ai cũng biết về sở thích này của hắn nhưng không ai hiểu được. Chỉ là hắn vẫn lui tới như thường ngày, tìm hai người hắn thích rồi chơi trò chơi với hắn, ai mà ngờ lại gặp phải tiểu vương gia và Tiêu đại nhân đây." Lục Vọng vừa cười vừa nói: "Nếu hai người đều để lộ thân phận từ sớm thì Quốc sư nào dám ra tay như vậy."

Ngụy Chẩm Phong cũng cười: "Xem ra Thái hậu vẫn muốn níu lại điểm này."

"Tiểu vương gia quá lời rồi." Lục Vọng nói: "Xét đến cùng thì việc này cũng là sai sót của Quốc sư, Quốc sư cũng đã đồng ý dâng cách thức giải độc. Chỉ là thuốc giải thì thật sự chưa có. Nhị vị chắc cũng biết, không chỉ hai người mà cả Quốc sư cũng trúng cổ." Vẻ mặt Lục Vọng ảm đạm đi: "A Mộng sống được đến ngày mười sáu tháng sau hay không, ai gia cũng không rõ."

Ngụy Chẩm Phong không cười một cách giả tạo nữa. Hắn nhìn về phía Triệu Miên, chỉ thấy Triệu Miên vẫn đang thưởng thức món cá biển hấp như thể chẳng thèm để ý đến cuộc đối đầu giữa hắn là Lục Vọng.

... Vậy thì không ổn lắm rồi, Thái tử điện hạ, tốt xấu gì ngươi cũng phải nói một câu chứ.

Lục Vọng thấy Ngụy Chẩm Phong đang định kéo thêm sứ đoàn Nam Tĩnh vào nên đánh đòn phủ đầu: "Nam Tĩnh là quốc gia lễ nghi, đề cao chữ nghĩa. Tất nhiên Tiêu đại nhân có thể phân định rõ đúng sau, không cần ai gia phải nói nhiều."

Lúc này Triệu Miên mới buông đũa trong tay, chậm rãi nói: "Thái hậu nói rất đúng, trước giờ Nam Tĩnh luôn phân rõ phải trái. Tiếc là..."

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía 'cháu trai nhà vợ của Tiêu tướng.'

Thanh niên mặc quan phục màu lam đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mọi người: "Tiếc rằng hôm nay Nam Tĩnh cũng không muốn phân chuyện trái phải với mấy người."

Triệu Miên nói xong thì không nói thêm câu nào nữa, lập tức liền cáo từ, đến cả lễ nghi cũng không màng mà đi thẳng ra khỏi đại điện.

An Viễn Hầu mang theo một nhóm quan Nam Tĩnh đi theo sát phía sau, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy người Nam Tĩnh trong buổi tiệc này nữa.

Lục Vọng nheo mắt lại. Quần thần Đông Lăng hai bên nhìn nhau, bao gồm cả Thiếu đế ở trên, không ai nói một lời nào, cả đại điện chìm vào yên tĩnh.

Phá vỡ sự im lặng này là một thái giám chạy xộc vào, hắn thì thầm gì đó vào tai Lục Vọng, cuối cùng Thái hậu Đông Lăng luôn nở nụ cười một tối nay cuối cùng cũng có sự biến hóa.

Nhưng thấy Lục Vọng chậm rãi mở mắt ra, gương mặt đã trở nên sắt lạnh như địa ngục, khí tức hung hãn: "... Hừm."

Ngụy Chẩm Phong cũng cảm nhận sự lạ thường này, mắt thấy Dịch Khiêm nghiêm mặt đi từ ngoài vào trong, rõ ràng đã nhận được tin tức ngoài ý muốn.

Ngụy Chẩm Phong thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Dịch Khiêm đáp: "Hồi vương gia, mười vạn quân tinh nhuệ của Nam Tĩnh đã tới biên giới phía đông nam và sẵn sàng chờ phát động --- Nam Tĩnh đã tuyên chiến với Đông Lăng rồi."

Ai cũng biết rằng, một nửa sổ phù điều động đại quân Nam Tĩnh nằm trong tay hoàng đế, một nửa trên tay thiên tử thì nửa kia sẽ trong tay Tiêu Thừa tướng.

Ngụy Chẩm Phong ngẩng ra một lúc sau đó mới cười khẽ: "Không hổ danh Thái tử điện hạ tôn quý được Tĩnh đế và Tiêu tướng ấp ủ trong lòng bàn tay. E rằng vài ngày kế tiếp đây bổn vương cũng không yên ổn sống qua ngày được rồi."

Nói xong, giơ tay uống cạn ly, đứng dậy rời khỏi bàn, cứ nghênh ngang mà đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tâm tư của tiểu Vương gia lúc này không có yêu đương gì đâu nên là nhanh mắng hắn đi, đúng là không có đạo đức gì sất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.