Triệu Miên ngủ một giấc cũng không ngon lành gì, trong người lúc lạnh lúc nóng. Y mơ một giấc mơ quái lạ, ký ức ngày xưa cứ ùa về hư ảo xen lẫn vào nhau, vô số giọng nói quen thuộc cứ quanh quẩn bên tai y.
Thấp thoáng đâu đó y nhìn thấy có người cứ đi tới đi lui trước mặt mình, y gắng sức muốn tỉnh dậy nhưng mắt cứ như bị đèn nặng không tài nào mở ra được.
Mãi đến khi có một giọng nói phát ra: "Hửm? Hình như có người đến đón chúng ta rồi."
Trong giấc mơ hỗn độn của Triệu Miên thoáng chốc bị một tia sáng cắt đứng, ý thức thanh tỉnh của y cũng đồng thời quay trở lại.
Người có thể đi vào được rừng trúc này chỉ có thể là Vạn Hoa Mộng, nhưng âm thanh nói là người đến 'đón' họ thì không thể là Vạn Hoa Mộng, hoặc có thể nói Lục Vọng đã không chịu được áp lực mà phải khuất phục thả người.
Cho nên, đến đón họ chỉ có thể là người Nam Tĩnh Hoặc là người của Bắc Uyên.
Triệu Miên ở bừng mắt, ngồi thẳng người, vô cùng bình tĩnh nói: "Buộc tóc thay quần áo cho Cô."
Ngụy Chẩm Phong đang trông coi Triệu Miên bên cạnh, đột nhiên thấy y 'chuyển biến tốt đẹp' như thế bèn sửng sốt một chút: "Ngươi có ổn không đấy?"
Triệu Miên liếc Ngụy CHẩm Phong một cái, biết rõ không thể trông cậy vào được.
Y vội vàng xuống giường, hoàn toàn trông chẳng giống một người vẫn còn đang phát sốt. Quần áo của y giờ đã không còn mặc được nữa, may mà trong phòng còn đồ của chủ nhân hồi trước, mặc dù đều là chất liệu vải trắng nhưng chất liệu cũng tạm, y bèn miễn cưỡng chịu.
Triệu Miên chọn bên trong ra một trường phục màu xanh sau đó ngồi xuống trước gương, tự nghiêm túc chải đầu buộc tóc cho mình.
Xong xuôi hết cả, Triệu Miên còn đang chỉnh sửa cổ áo, hỏi: "Trông Cô thế nào?"
Ngụy Chẩm Phong trông có vẻ đã hiểu ý Triệu Miên. Hắn mỉm cười đáp: "Người trông tôn quý vô cùng đấy điện hạ."
Đây không phải là lấy lòng. Đuôi lông mày và khóe mắt của Thái tử điện hạ khi chuẩn bị gặp người khác toát lên vẻ cao ngạo, như hai người khác nhau chẳng giống chàng trai run rẩy trong ngực hắn đêm qua chút nào, màu xanh này và tiết trời bên ngoài lại tôn thêm phần cao quý cho y.
Triệu Miên hài lòng gật đầu: "Đi thôi."
Triệu Miên đi tới cửa, nghĩ đến gì đó bèn quay đầu lại nhìn Ngụy Chẩm Phong từ trên xuống dưới hai lần, đành thấp thoáng trào phúng một câu: "Ngươi cứ mặc vậy ra ngoài gặp người ta à?"
Ngụy Chẩm Phong uể oải nói "ừm".
Triệu Miên cũng không nhiều lời nữa.
Có mất mặt thì Ngụy Chẩm Phong cũng làm người Bắc Uyên mất mặt, liên can gì tới mình cơ chứ.
Huống chi, mặt mũi hắn như thế còn làm người ta xấu hổ biết bao nhiêu.
Triệu Miên đoán đâu có sai, quả nhiên đến đón họ là nhóm Thẩm Bất Từ, Chu Hoài Nhượng và Vân Ủng, Hoa Tụ.
Sau khi Triệu Miên là Ngụy Chẩm Phong bị nhốt vào rừng trúc, sứ thần Nam Tĩnh Bắc Uyên lần lượt kéo tới kinh đô, tạo áp lực vô cùng lớn với Đông Lăng, ép Lục Vọng phải giao giải dược ra cho hai người.
Có thể nói thời điểm đó Đông Lăng thù trong giặc ngoài, bên trong có Giả Hòe dẫn dụ một đám bách quan và bầy gián Vạn Hoa Mộng. Ngoài thì có hai nước bắt nam như hổ rình mồi. Thái hậu họ Lục - Lục Vọng không khỏi giật gấu vá vai, hai chuyện này đều do Quốc sư mà thành bèn gọi Quốc sư lên, mọi người cùng nói rõ với nhau là được.
Quanh co mãi cuối cùng do hai nước bắc nam tạo áo lực cuối cùng Lục Vọng phải đồng ý tự mình dắt họ đến núi Nam Cung tìm người. Nhưng có thể tìm được giải dược hai không, có thể tìm được thứ họ muốn tìm hay không thì phải do chính khả năng của họ.
Nên biết rằng, núi Nam Cung là mật địa của Đông Lăng, tương đương với Viện Thiên Cơ ở Nam Tĩnh, Phụ Tuyết Lâu ở Bắc Uyên, Đế Đô ở Tây Hạ. Mở cửa núi Nam Cung cho các quốc gia khác không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục và xấu hổ lớn. Mức độ xấu hổ không kém gì cắt trời cắt trăng, cắt đất bồi thường.
Nghe nói, Giả Hòe và các đại thần khác thấy Thái hậu thỏa hiệp với các sứ thần Nam Bắc thì từng người một ngẩng đầu lên trời thét dài, nước mắt tuôn đầy mặt, nếu không bị nội thị ngăn lại chắc họ đã chết hai ba người.
Đối mặt với việc chúng thần tìm tới cái chết, Lục Vọng chỉ than nhẹ một tiếng, nói: "Ai gia cũng phải lấy đại cục làm trọng, chí ít bây giờ Đông Lăng vẫn không mất nước như Tây Hạ, phải chứ."
Trong mắt các sứ thần Nam Bắc, việc Lục Vọng cho họ dò xét khắp các ngọn núi một cách hào phóng như vậy, chứng tỏ trong đó nhất định có điều gì đó kỳ lạ.
Thứ nhất, núi Nam Cung to lớn như mê cung, chỉ bằng một đoàn sứ thần tìm hết núi phải mất vài tháng. Nếu muốn tăng tốc, bọn họ chỉ có thể chiêu mộ những người đáng tin cậy ở gần kinh đô, như vậy, chỉ cần Đông Lăng điều tra một chút những người được triệu hồi này, liền có thể moi ra rất nhiều hoạt động bí mật của Bắc Nguyên Nam Kinh ẩn giấu trong kinh đô.
Xem xem là việc tìm người quan trọng hơn hay là nằm vùng mà Phụ Tuyết Lâu và viện Thiên cơ khổ sở bồi dưỡng quan trọng hơn, xem họ chọn thế nào sẽ biết.
Thứ hai, có vẻ như Lục Vọng đã sớm đoán ra chuyện nước khác lục soát núi của mình nên đã sớm dời bí mật của quốc gia đến nơi an toàn, cùng lắm là tìm được một số bí mật không đáng kể, tỷ như cận thần nào nuôi ngoại phòng bên ngoài, Thiếu gia nhà nào và thiếp ngoại tình... Dù cho những chuyện này Nam Bắc biết cũng không tổn hại đến nền tảng của đất nước.
Thứ ba, Vạn Hoa Mộng đã bị dân chúng chĩa mũi, núi Nam Cung hắn lấy cũng không dùng được nữa. Vừa khéo lần này có thể mượn tay hắn vứt bỏ hẳn núi Nam Cung. Chờ việc này chấm dứt, hắn muốn trùng tu vài tòa ở Nam Cung cũng không hề gì.
Có thể thấy tương kế tựu kế của Lục Vọng là tầng tầng lớp lớp nặng nề, một thân tài trí mưu lược chỉ có thể thấy được đôi chút. Nhục ta một chút nhưng không nhục hư danh quốc gia, hắn càng để ý đến lợi ích thiết thực hơn.
Hai sứ thần của Nam Bắc đều là rồng phượng trong loài người, dụng ý của Lục thái hậu tất nhiên họ nhìn ra được. Nhưng thời gian cấp bách, thân phận người muốn tìm còn quý giá hơn bất cứ thứ gì nên họ không dám thờ ơ.
Song phương cố sức tập hợp nhân thủ, tạm thời hai nước Nam Bắc kết minh, cùng nhau vào Nam Cung tìm người tìm thuốc. Điều khiến cho người ta không hiểu chính là, Vạn Hoa Mộng rất hào phóng chỉ cho họ cách vào rừng trúc, để họ mau chóng tìm ra được nơi ở của Thái tử và Vương gia.
Về phần giải dược của Song cổ đực cái, đã tìm khắp nơi trong núi Nam Cung vẫn không thấy đâu.
Vạn Hoa Mộng không hề sai, gã nói với Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên rằng thật sự trên đời này chỉ có một viên duy nhất. Cho dù giờ phút này Bắc Uyên và Nam Tĩnh có tiêu diệt Đông Lăng đi chăng nữa thì gã cũng không tìm được viên thứ hai.
Chu Hoài Nhượng đi theo đoàn người băng qua rừng trúc, đi đến trước căn nhà nhỏ. Cậu vội vàng muốn vào nhà tìm điện hạ nhưng lại bị Bạch Du ngăn lại: "Đợi ra gõ cửa trước xem sao."
Đêm trăng rằm đã qua nhưng có vẻ như đêm qua đã thật sự xảy ra chuyện, nàng hiểu rất rõ Thái tử của mình, nhất định Thái tử sẽ không muốn họ đột ngột xuất hiện ngay trước mặt, thấy những chuyện không nên thấy.
Trong lúc mọi người chờ đợi vô cùng lo lắng thì cánh cửa được mở ra từ bên trong, hai vị thiếu niên một trước một sau bước tới.
Dẫn đầu là Thái tử điện hạ đi một cách rất tự nhiên, hoàn toàn là vẻ phú quý khiến người ta kiêu sa như trước nhưng sắc mặt lại không được đẹp cho lắm, mới hai ngày ngắn ngủi đã gầy đi trông thấy, môi cũng tái nhợt.
Nhưng dù nhìn thế nào thì biểu lộ cũng chứng minh điện hạ không có gì đáng ngại cả.
Tảng đá lớn trong lòng Chu Hoài Nhượng cũng đã được gỡ xuống, gần đến mức bật khóc: "Công tử, chúng ta tìm được người rồi!"
Triệu Miên bình tĩnh 'ừ' một tiếng.
Sau đó Chu Hoài Nhượng đưa mắt nhìn sang người bên cạnh điện hạ, bỗng chốc ngơ ra tại chỗ.
Ngại quá, xin hỏi vị thiếu niên này ngươi là ai vậy?
Biết rõ là dù Ngụy Chẩm Phong có gặp người khác cũng không chỉn chu lại, hắn vẫn mặc bộ đồ đơn giản, bên ngoài chỉ khoác hờ hững một chiếc áo khoác ngoài, mái tóc dài buông xõa tự nhiên như thể vừa ngủ trưa dậy, chẳng hề chải chuốt lại còn đứng chung một chỗ với điện hạ của mình. Vậy mà, sao nhìn vẫn cứ đẹp mắt nhỉ?
Chu Hoài Nhượng ngơ ngác chuyển sang nhìn Thẩm Bất Từ, trong mắt viết dòng chữ to tướng: Lão Thẩm, hình như ta mù rồi.
Thẩm Bất Từ: "..."
Vì hay thay Vương gia nói chuyện nên Hoa Tụ hay bị Triệu Miên trách là mắt mình có tật, bây giờ đã được giải oan nên phải cảm khái: Nàng đã nói chỉ luận về ngoài thôi hai người đã cực kỳ xứng rồi! không ai tin nàng, không ai chịu tin nàng hết!
Sự kinh ngạc không chỉ đến từ phía Chu Hoài Nhượng mà còn có cả Triệu Miên. Vì y phát hiện ngoài nhóm ba người ở đông cung còn có hai vị văn võ trọng thần từ kinh thành đến đón mình.
Võ là An Viễn Hầu từng suýt chút nữa dọa khóc tiểu Thái tử, văn thì là ----
Triệu Miên lập tức thu lại vẻ mặt cao ngạo bi quan chán đời của mình: "Dung đại nhân?"
Người dẫn đầu sứ thần nam tĩnh chính là lão sư của Triệu Miên, thái phó của Thái tử, Dung Đường.
Ở Nam Tĩnh, mỹ nhân như mây, có thể tướng mạo Dung Đường không phải đứng đầu một nhóm nhưng khí chất của y tuyệt nhiên vượt trội hơn bất cứ ai hết.
Nhưng thấy y áo trắng như tuyết, thanh lãnh xuất trần, lúc phất tay còn mang theo sự ngông nghênh của văn nhân. Tiếc là người gầy yếu bệnh tật, xương gãy, chưa đến bốn mươi mà đã làm bạn với chén thuốc và xe lăn. Trước đây Bạch Du tạm đi ra cũng là phụng mệnh của Triệu Miên, tìm một loại thuốc hay cho Dung Đường.
"Công tử." Dung Đường chăm chú nhìn Triệu Miên một lúc lâu, xác nhận bằng mắt trần rằng y vẫn an toàn liền phân phó cho Bạch Du: "Đội duy mạo* cho công tử."
*Mũ trùm đầu
Thái tử một nước âm thầm lẻn vào Đông Lăng rồi bị nhốt trong núi Nam Cung không phải là chuyện vẻ vang gì, lơ là chút thôi sẽ bị Đông Lăng bắt thóp ngay, tổn hại đến cả mặt mũi hoàng thất Nam Tĩnh, thân phận điện hạ có thể giấu được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Triệu Miên hơi kinh ngạc, y không ngờ Thừa tướng lại phái thầy đến đón mình, từ trước đến nay y không thể nào đối phó với hai người này được.
Lẽ nào đây là ý của phụ hoàng? Chắc là phụ hoàng cũng biết chuyện mình trúng cổ ở Đông Lăng rồi nhỉ?
Sau khi Triệu Miên đeo duy mạo xong, Dung Đường và An Viễn Hầu hành lễ với y nhưng bị y đưa tay ngăn lại: "Hai vị không cần đa lễ."
Phất tay một cái, một cơn choáng váng ập đến khiến Triệu Miên suýt chút không đứng vững. Y dùng đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay để cơn đau giúp mình tỉnh táo hơn.
Ngoài những người Nam Tĩnh họ ở đây còn có nhóm người Đông Lăng, sứ thần Bắc Uyên nên y tuyệt không thể biểu hiện ra tư thái của kẻ yếu.
Hơn nữa, Dung Đường và An Xa Hầu từ Nam Tĩnh đến, vậy Bắc Uyên đâu?
Triệu Miên nhìn về phía Ngụy Chẩm Phong, chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong đang nói chuyện với lão thần Bắc Uyên mặc quan phục. Vị lão thần này tên là Dịch Khiêm, viện trưởng của ngoại phiên viện. Ngoại phiên viện của Bắc Uyên cũng giống như Hồng Lư Tự ở Nam Tĩnh, phụ trách tiếp đón người ngoài và các hội nghị triều chính.
Sứ thần Bắc Uyên đã đến Nam Tĩnh du ngoạn vài lần, Dịch Khiêm là đội trưởng quan trọng nhất trong số họ, Triệu Miên cũng đã vài lần giao lưu với hắn. Uyên đế có thể phái hắn đến đây đón Ngụy Chẩm Phong, có thể nhìn ra được vị Uyên đế coi trọng đứa con trai thứ này vô cùng.
Bên phía Bắc Uyên, Vân Ủng thấy Triệu Miên che mặt, vừa chỉnh lại quần áo cho Ngụy Chẩm Phong vừa nói: "Chủ nhân, người có muốn dịch dung nữa không?"
Đối với nốt ruồi đôi chí lệ dưới mắt của tiểu Vương gia, thật sự quá dễ dàng nhận ra.
Ngụy Chẩm Phong nghĩ nghĩ rồi nói: "Không cần đâu, đã gần như bị bại lộ hết rồi. Huống hồ Thái tử điện hạ đây còn đang mang bệnh, cho y ăn thêm vài bát cơm đi."
Vân Ủng: ?
Thần quân của nước mình cũng đã tới, hai ngày 'sống nương tựa lẫn nhau' của Thái tử Nam Tĩnh và tiểu Vương gia Bắc Uyên đã tạm thời mỗi người một nơi.
Ngụy Chẩm Phong đến trước mặt Triệu Miên, khẽ vuốt cằm: "Thôi thì, xin cáo biệt từ đây nhé điện hạ."
Trước mặt nhiều người như vậy, phong thái và phép xã giao của Ngụy Chẩm Phong không thể chê vào đâu được.
Triệu Miên gọi hắn lại: "Vương gia xin dừng bước."
Ngụy Chẩm Phong khách khí nói: "Điện hạ còn gì chỉ giáo sao?"
Triệu Miên liếc mắt nhìn Dịch Khiêm phía sau Ngụy Chẩm Phong: "Người thay thế của Vương gia là gì vậy?"
(Hậu thủ: Người thay thế??)
Ngụy Chẩm Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy nói cho Triệu Miên biết cũng không sao, cho dù hiện tại không nói y biết thì kiểu gì y điều tra cẩn thận cũng ra.
"Một nòng cốt mà Bắc Uyên Thịnh Kinh đã để lại Đông Lăng, trên danh nghĩa là cháu trai vợ của Lục Vọng nhưng thật ra là con tư sinh của hắn." Ngụy Chẩm Phong có qua cũng phải có lại: "Còn điện hạ thì?"
Triệu Miên không trả lời, chỉ nói với Dung Đường: " Đi thôi."
Ngụy Chẩm Phong: "..."
Được lắm.
Ngụy Chẩm Phong đưa mắt nhìn Triệu Miên rời đi xong cũng quay người đi.
Dù người thay thế của Triệu Miên hay hắn là gì cũng không có chút tác dụng vào với tên điên Vạn Hoa Mộng. Nhưng việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng. Tính toán kỹ lưỡng những bước sau mới là chuyện quan trọng nhất.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì hắn và Triệu Miên sẽ gặp nhau sớm thôi.
Chu Hoài Nhượng nhìn chằm chằm Ngụy Chẩm Phong, thật sự không thể đem vị thiếu niên đẹp trai này so sánh với Lý Nhị ba mươi hai tuổi được. Ngay lúc Ngụy Chẩm Phong đi ngang, cậu đã nhịn không được phải hỏi: "Xin hỏi, ngươi thật sự là tiểu Vương gia của Bắc Uyên hả?"
Ngụy Châm Phong quay đầu sang đáp: "Không, ta là Lý Nhị."
"À, nhưng dưới mắt ngươi có hai nốt ruồi...?"
"À ta chấm đại lên đấy."
Chu Hoài Nhượng: "..." Xong đời, đến cả người Bắc Uyên cũng phát hiện mình ngốc rồi.
Xe ngựa Nam Tĩnh dừng ở cổng Nam Cung đã lâu. Triệu Miên được Bạch Du đỡ lên ngựa, lúc Bạch Du chạm vào tay y đã cảm giác được nhiệt độ trên người y thế nào, sắc mặt thay đổi.
Bạch Du định lên tiếng thì bắt gặp ánh mắt cảnh báo của điện hạ, nàng đành phải nuốt lo lắng của mình vào trong rồi lại lo lắng canh giữ bên cạnh điện hạ.
Triệu Miên ngồi chung xe ngựa với Dung Đường và An Viễn Hầu. Chuyện đầu tiên mà y hỏi Dung Đường là có phải người đã biết y tao ngộ tại Đông Lăng rồi không.
"Vâng." Dung Người bình tĩnh đáp: "Không giấu Tiêu tướng được."
Mặt Triệu Miên bắt đầu càng lúc càng tái: "Nhất định lòng phụ hoàng đã nóng như lửa đốt, lo lắng đảo điên rồi."
"Cũng không hẳn." An Viễn Hầu nhớ đến bộ dáng lúc đó của thánh thượng mà lòng còn sợ hãi: "Nếu không phải do Tiêu tướng ngăn lại có khi thánh thượng đã cho vệ binh quốc gia xuất binh sang Đông Lăng rồi."
Triệu Miên sững sờ: "Vệ binh quốc gia?"
An viễn Hầu giải thích: "Bốn gia tộc họ Tiêu, Dung, Chúc và Lý, thêm cảnh thánh thượng của họ Triệu--- đây không phải là thần nói mà là nguyên văn thánh thượng."
Triệu Miên không khỏi mỉm cười: "Đúng là lời mà phụ hoàng sẽ nói mà."
An Viễn Hầu tiếp: "Tiếc rằng hai Chúc gia và Lý gia, một nhà đang trấn thủ Nam Cương, còn một nhà không thể rời xa Bắc cảnh. Thánh thượng lấy đại cục làm trọng nên đã phái lão nhân như thần hộ tống Thái phó về phía đông, tiện cho việc đón điện hạ về nhà."
Ý cười trên mặt Triệu Miên hơi vơi đi, từ từ nói: "Chỉ sợ là không về nhanh như vậy được đâu."
Có vài chuyện y phải tính sổ với Đông Lăng, Bắc Uyên thì từ từ đã.
Dung đường bình tĩnh, lên tiếng hỏi: "Điện hạ, chuyện Song cổ đực cái..."
Triệu Miên cắt ngang câu chuyện: "Thầy, chuyện này có thể bàn sau được không, Cô hơi mệt một chút."
Dung Đường im lặng nhìn Triệu Miên một lát, bình tĩnh nói: "Điện hạ bảo trọng quý thể."
Không có giải dược, y và Ngụy Chẩm Phong bình an vô sự, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, người thầy này như thế nào, hắn thông minh như vậy chắc chắn không thể không đoán ra.
Nghĩ đến đây, Triệu Miên thấy mặt mình nóng bừng, một nửa là bệnh nửa còn lại là hổ thẹn. Y không khỏi lừa mình dối người nói: "Vận khí của Cô cũng tốt, tìm được giải dược trong rừng trúc, thầy không cần lo đâu."
Lời nói này quá giả dối, chỉ cần nhìn thoáng qua sợi chỉ đỏ trên cổ tay là đã có thể vạch trần lời nói dối của y.
Dung Đường chỉ gật đầu đáp: "Được."
Về lại chiếc giường lâm thời của sứ thần Nam Tĩnh, Triệu Miên cho mọi người lui, chỉ để Bạch Du hầu hạ bên cạnh.
Mọi người vừa ra ngoài, Bạch Du liền vội vàng đỡ lấy Triệu Miên, la lên: "Điện hạ mau nằm xuống đi ạ! Sao có thể nóng đến mức như vậy chứ... ?"
Triệu Miên đã ráng cầm cự lâu như vậy nên đã đến giới hạn từ lâu. Y tùy ý để Bạch Du nâng mình lên giường, đầu còn chưa chạm gối thì cả người đã mất hết sức lực.
Bạch Du chẩn bệnh xong, đoán điện hạ bị nhiễm phong hàn, từ đó khiến nhiệt độ tăng cao. Nàng dùng nước lạnh thấm khăn ướt lên trán điện hạ, nói: "Điện hạ, ta đi sắc thuốc cho người, người cứ ngủ trước đi."
Triệu Miên ngủ đến mơ màng, chỉ nhớ rằng phụ hoàng dặn lúc ốm phải nói thật với đại phu: "Bởi vì lúc ấy không xử lý sạch sẽ... cái ấy của hắn."
Giọng điện hạ quá nhỏ nên Bạch Du không nghe rõ lắm, xích lại gần hỏi: "Sao cơ?"
Triệu Miên yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Du trước mặt, lại nghĩ người ta là con gái bèn sửa lại lời: "Bạch Du."
"Điện hạ?"
"Mau chữa khỏi cho Cô, Cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]