Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Na | Beta: Phương June

***

Bây giờ chỉ còn viên thuốc giải cuối cùng, ta phải làm sao đây?

Không lâu sau đó, nữ hầu ở Tự Viên đã nhận được lệnh truyền triệu của Vạn Hoa Mộng.

Ngụy Chẩm Phong thấy nữ hầu đi tới nên cũng không trốn tránh mà ngồi đàng hoàng bên cạnh Triệu Miên, vừa ăn vừa uống. Nữ hầu thấu thấy thế bèn cau mày: "Sao ngươi lại tới đây, ai cho ngươi ra ngoài?"

Ngụy Chẩm Phong nói như lẽ đương nhiên: "Ta và y đều không thích nam nhân, lại còn sắp bị các ngươi bắt thành thân nên bây giờ tranh thủ vun đắp thêm tình cảm, nếu không lỡ mà chết trong đêm động phòng hoa chúc thì sao?"

Quốc sư cho đòi người gấp nên nữ hầu cũng không phí lời tranh luận với hắn: "Các ngươi đổi y phục rồi nhanh chóng rời hoa viên với chúng ta."

Sau một nén nhang, nhóm người rời khỏi Tự Viên và bị áp giải đến Nam Cung.

Kinh đô có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, qua giờ Tuất, các cửa hàng phải đóng cửa, người dân lập tức trở về nhà, trên đường vắng vẻ lạnh lẽo. Tổng cộng có ba người áp giải bọn y, hai nữ một nam, vừa hay chừa lại cho bọn y ba thân phận.

Lúc đoàn người đi qua một góc tối, Thẩm Bất Từ và những người khác mai phục sẵn từ lâu lập tức giải quyết ba người họ, sau đó Bạch Du liền cải trang thành những người đó.

Chuyến đi đến Nam Cung lần này, Ngụy Chẩm Phong mang theo Vân Ủng và Hoa Tụ, Triệu Miên thì mang theo Thẩm Bất Từ và Bạch Du. Tuy tất cả đã sắp xếp ổn thỏa nhưng nơi bọn y muốn đi chính là sào huyệt của Vạn Hoa Mộng. Thẩm Bất Từ lần nữa phản đối hy vọng điện hạ về Chu phủ chờ, còn mình sẽ giúp điện hạ kiếm thuốc giải.

"Không được, ngươi không thể ngụy trang đường mảnh đỏ trên tay." Triệu Miên nói: "Hơn nữa ta đã dự phòng trước, ta không sợ."

Dự phòng của y là thừa tướng và Nam Tĩnh, còn Ngụy Chẩm Phong thì sao?

Với cách làm của Ngụy Chẩm Phong, có khi nào hắn đã chuẩn bị sẵn cho mình một đường lui rồi chứ?

Triệu Miên nghĩ đến đây bèn nhìn sang Ngụy Chẩm Phong.

Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong nhướng mắt nhìn y: "Làm sao?"

Triệu Miên hỏi: "Cha mẹ ngươi có yêu ngươi không?"

Ngụy Chẩm Phong ko khỏi thắc mắc: "Hả?"

Triệu Miên thờ ơ nói: "Thứ tử trong nhà... có khi nào cha mẹ ngươi cho rằng chỉ cần có ca ca kế thừa gia nghiệp là đủ nên không màng sống chết của người không."

Ngụy Chẩm Phong hiểu ý Triệu Miên, cười nói: "Không biết nữa, đến lúc thử xem rồi?"

Muốn từ Tự Viên đến Nam Cung phải đi hết kinh thành, lúc họ đến nơi thì trời cũng vừa sáng.

Từ chân núi nhìn lên, núi Nam Cung như một gã khổng lồ đứng sừng sững giữa trời đất, vô số điểm đốt đèn là con mắt quan sát nhân gian của nó, lạnh lùng theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.

Đối diện với cảnh đêm chấn động như vậy của núi Nam Cung, Triệu Miên đánh giá nó vẫn không bằng Thiên cơ viện Nam Tĩnh.

Ngụy Chẩm Phong nhìn núi Nam Cung, suy nghĩ một lát rồi hỏi Bạch Du: "Vạn Hoa Mộng trông như thế nào?"

Bạch Du lộ vẻ khỏ xử: "Vạn Hoa Mộng có thể dịch dung mọi lúc mọi nơi, ai cũng không biết đâu mới là khuôn mặt thật của lão. Tuy nhiên người ta đồn rằng lão rất thấp."

"Thấp cỡ nào?"

Bạch Du lấy mình làm mốc: "Thấp hơn ta một chút, đại khái cao đến sống mũi."

Ngụy Chẩm Phong gật đầu: "Đã biết, làm phiền cô nương dẫn đường."

Trước đó thủ vệ của Nam Cung đã được thông báo Quốc sư sẽ triệu kiến người mới đến Tự Viên, họ kiểm tra đường màu đỏ trên tay Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong xong liền cho qua, cộng thêm Bạch Du cũng được tính là quen thuộc với địa hình Nam Cung, nhóm Triệu Miên thuận lợi đi một mạch đến chính điện Nam Cung - Đài ngắm trăng.

Nơi đây vừa vặn nằm trên sườn núi Nam Cung, cách Yểm Nguyệt Cư nơi bọn họ muốn đến một đoạn. Một thiếu niên áo trắng đứng trước cửa chính của đài ngắm trăng, hình như đang đợi bọn họ.

Thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, xương xẩu gầy gò, bẩm sinh đã yếu ớt. Lúc đôi mắt đen láy trong veo nhìn người khác mang lại cảm giác điềm đạm đáng yêu.

Bạch Du chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên này ở Nam Cung nên cho rằng nó là tân sủng của Vạn Hoa Mộng, thời gian ở Nam Cung không lâu, cách nói chuyện cũng rụt rè: "Các ngươi... từ Tự Viên đến đúng không?"

Vân Ủng giả làm nữ sử đáp: "Đúng vậy."

"Quốc sư đại nhân đang chờ các ngươi ở bên trong."

Triệu Miên đi theo thiếu niên vào chính điện, bất động thanh sắc quan sát tình hình xung quanh. Bỗng nhiên y cảm giác tay áo bị kéo nhẹ.

Triệu Miên liếc nhìn kẻ đầu têu, chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong hất cằm với thiếu niên dẫn đường. Y thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại thì thấy sợi dây đỏ mỏng manh đong đưa trên cổ tay thiếu niên theo từng bước chân.

Hả? Lại một nạn nhân của song cổ đực cái?

Triệu Miên chưa nghĩ xong thì đã được đưa tới trước mặt Vạn Hoa Mộng.

Đại điện trống trải uy nghiêm tráng lệ, trên bậc thanh màu xanh lam đặt hàng nến chỉnh tế. Từng ngọn nến lập loè tỏa ánh sáng nhàn nhạt, trải từ thấp đến cao theo bậc thang, trải đến tận dưới chân Vạn Hoa Mộng.

Người đàn ông ngồi trên bậc thang cao nhất, sau lưng là bức tường đá khổng lồ, trên đó khắc hai con rắn sống động như thật, mặt người thân chó rừng, phía sau mọc thêm hai cái cánh, hai cái đuôi thì quấn chặt vào nhau.

Hình như hai con rắn này đang giao phối.

Có lẽ ánh nến quá chói mắt hay do sương mù ban đêm dày đặc, hơn nữa bọn họ đứng rất xa nên khuôn mặt người đàn ông như có tầng sương bao phủ. Triệu Miên muốn nhìn rõ hình dáng của lão nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ.

Người này chính là một trong tứ tông sư trong thiên hạ, Đông Lăng đại quốc sư, bị mù nhưng hay thích mai mối, Vạn Hoa Mộng. Đúng là rất thấp, nhìn bên ngoài giống mười lăm, mười sáu tuổi, bảo sao phải đứng cao như vậy để nói chuyện với họ.

Thiếu niên áo trắng đứng trước bậc thang, âm thanh trong trẻo vang lên giữa đại điện: "Quỳ..."

Đôi mắt Triệu Miên cứng lại, y đang nghĩ làm sao bỏ qua vụ hành lễ này thì lại nghe thấy Vạn Hoa Mộng nói: "Bản toạ miễn lễ cho các ngươi."

Giọng nói của Vạn Hoa Mộng trầm thấp khàn khàn khiến Triệu Miên nhớ đến con rắn trên bức tường đá sau lưng lão. Nó mang đến cho người ta cảm giác khó chịu nhớp nháp, nghe vào cực kỳ không thoải mái.

Thiếu niên áo trắng hơi bất ngờ, sau đó mím chặt môi rồi lui qua một bên.

Vạn Hoa Mộng liếc qua từng người một, trịch thượng nói: "Là ai tặng tranh?"

Vẽ tranh?

Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía Triệu Miên, Triệu Miên đang định trả lời thì Bạch Du đã đứng dậy trước rồi cẩn thận tiến lên: "Là, là dân nữ."

Ánh mắt Vạn Hoa Mộng dừng trên người Bạch Du: "Sao ngươi có được bức tranh đó?"

Bạch Du bèn đưa ra lý do thoái thác đã chuẩn bị kỹ càng trước đó: "Bẩm quốc sư đại nhân, dân nữ vốn là thanh quan của Giáo Phường, may mắn nhận biết một vài chữ. Bức tranh kia là của một vị ân khách tặng cho dân nữ."

Ngữ khí của Vạn Hoa Mộng bỗng trở nên gấp gáp, thậm chí không chờ nổi phải hỏi lập tức: "Vị ân khách của người tên gì, giờ đang ở đâu?"

Bạch Du cắn răng lấy hết can đảm đáp: "Bẩm đại nhân, dân nữ có một yêu cầu quá đáng..."

Triệu Miên đứng bên cạnh hóng hớt, lần đầu nhận ra rằng Bạch Du diễn tốt như vậy, có thể diễn ra vẻ dân chúng nơm nớp lo sợ khi đứng trước mặt Quốc sư một nước vô cùng thần sầu, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ dịu dàng mê người bình thường của nàng lúc ở Đông Cung.

Mà phải để nàng nói mới đúng, vì nếu đổi thành người khác sẽ không hiệu quả như vậy.

Vạn Hoa Mộng không trả lời.

Chưa thấy phản ứng gì của Vạn Hoa Mộng, Bạch Du cũng không dám ngẩng đầu, đành phải tiếp tục nói: "Tiểu đệ nhà ta có hôn ước rồi nên thực sự không tiện thành thân với Lý huynh đệ. Không biết quốc sư đại nhân có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban, thả cho tiểu đệ nhà ta một con ngựa, tìm người khác xứng đôi với Lý huynh đệ hơn."

Trong điện lập tức chìm vào yên tĩnh, Triệu Miên khẽ liếc nhìn sắc trời bên ngoài, có vẻ sắp đến giờ tảo triều của Đông Lăng.

Một cơn gió lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua khiến những ngọn nến lay động dữ dội, dường như hàn khí trong điện cũng nặng thêm mấy phần.

Thẩm Bất Từ siết chặt hai tay sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, đề phòng Vạn Hoa Mộng nổi giận ra tay với bọn y.

Thật lâu sau Vạn Hoa Mộng mới chậm rãi mở miệng: "Ý của ngươi là chỉ khi nào bản tọa đồng ý "yêu cầu quá đáng" của ngươi thì ngươi mới có thể nói ra chân tướng của bức họa này cho bản tọa?"

Bạch Du vội vàng nói: "Dân nữ không dám."

"Bản tọa làm mai cho vô số người, từ tiểu thư nổi tiếng đến giang hồ chợ búa, từ kinh đô tài tử đến góa phụ nhà nông, thậm chí cả con trai quyền thần và vợ bé của cha..." Vạn Hoa Mộng lạnh lùng cười: "Bọn họ còn không dám ý kiến thì ngươi là ai mà xứng bàn điều kiện với bản tọa?"

Trên trán Bạch Du toát mồ hôi lạnh: "Dân, dân nữ..."

Mồ hôi lạnh mà có thể làm giả sao? Có vẻ Bạch Du đang thực sự sợ hãi.

Khi đứng trên nửa cầu thang nói chuyện, uy áp của Vạn Hoa Mộng quả nhiên không giỡn được.

Triệu Miên lên tiếng: "Quốc sư đại nhân xin thứ lỗi. Tỷ tỷ của ta không có ý bất kính, hôn nhân của ta đều do đại nhân sắp xếp, ta không dám có bất kỳ phản đối nào hết."

Sự chú ý của Vạn Hoa Mộng bị Triệu Miên thu hút. Lão đánh giá y một chút rồi lại nhìn Ngụy Chẩm Phong đứng bên cạnh, hứng thú tràn trề nói: "Quả là thú vị. Xét về ngoại hình, hai ngươi chính là một cặp xứng đôi nhất mà bản tọa đã gặp nhiều năm trời."

Triệu Miên: "..."

Có thể nói ra những lời như vậy, trừ khi Vạn Hoa Mộng bị mù chứ y cũng không tìm được lời giải thích thứ hai.

Lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Một nữ sử đi đến rồi quỳ xuống bẩm báo: "Thưa quốc sư đại nhân, thái hậu lệnh cho ngài lập tức tiến cung."

vhn mất kiên nhẫn: "Lại có chuyện gì?"

Nữ sử hoảng sợ đáp: "Thuộc hạ nghe nói cựu đại học sĩ Đông Các Giả Hòe dẫn theo đám người Anh quốc công vào cung làm gì đó. Hình như phía thái hậu sắp không ngăn được nữa rồi..."

Vạn Hoa Mộng hừ lạnh: "Lão gia hỏa lại bày chuyện cho bản tọa."

Thiếu niên áo trắng im lặng từ nãy giờ đột ngột cất tiếng: "Đại nhân, thái hậu đã lệnh chắc ngài phải đi một chuyến rồi."

Vạn Hoa Mộng trầm mặc giây lát, nói: "Trước tiên nhốt bọn chúng vào Ô Mộc đài, nhớ canh chừng cẩn thận, bản tọa trở về xử lý sau."

Vân Ủng nói: "Vâng."

Tất cả đều nhớ rõ đường đi ở núi Nam Cung, Vân Ủng quen đường quen nẻo đưa bọn y đến Ô Mộc đài. Xem ra tạm thời mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch của bọn y.

"Có một việc ta quên hỏi người." Ngụy Chẩm Phong vẫn giữ im lặng từ đâu bỗng nhiên hỏi: "Lúc ngươi bị Vạn Hoa Mộng hạ cổ thì có hóa trang không? Mạng che mặt hay dịch dung?"

Triệu Miên trả lời: "Không có, với lại ta cũng không biết chính xác lão hạ cổ khi nào nữa."

Ngụy Chẩm Phong trầm ngầm: "Vậy à."

Triệu Miên thấy biểu cảm của Ngụy Chẩm Phong liền biết hắn đang suy nghĩ tới điều gì, hỏi: "Làm sao?"

Ngụy Chẩm Phong lắc đầu: "Mọi chuyện quá thuận lợi."

"Như vậy không phải tốt quá sao?" Hoa Tụ khó hiểu nói: "Chứng tỏ kế hoạch của chúng ta được tính toán kỹ lưỡng mà."

Không phải bảo không tốt nhưng chẳng qua nó suôn sẻ đến mức không xứng với cái tên Vạn Hoa Mộng mà thôi.

Ngụy Chẩm Phong lẩm bẩm: "Vừa nãy Vạn Hoa Mộng nói chúng ta là một cặp xứng đôi nhất lão từng thấy?"

Triệu Miên hờ hững: "Mấy thứ bằng mắt vậy mà ngươi cũng tin."

Hoa Tụ bất bình thay chủ nhân: "Tiêu công tử, ngươi đừng nói thế, thực ra ta thấy nếu chỉ xét về ngoại hình, các ngươi..."

Triệu Miên không khách sáo đáp: "Vậy mắt ngươi bị tật rồi."

Mặc dù miệng Ngụy Chẩm Phong thiếu đánh nhưng lúc bàn chuyện chính sự hắn hiếm khi nào cãi cọ với Triệu Miên: "Hình như Vạn Hoa Mộng có thứ gì đó."

Thẩm Bất Từ nói: "Công tử, việc đã đến nước này chúng ta vẫn nên dựa theo kế hoạch mà hành động."

Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong đều đồng ý với lời nói của Thẩm Bất Từ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lấy bất biến ứng vạn biến mới là thượng sách.

Bạch Du dẫn họ một đường đột nhập Nam Cung, đến lối rẽ thì đi hướng ngược lại với Ô Mộc đài. Đằng trước chính là nơi cất thuốc giải của Vạn Hoa Mộng, Yểm Nguyệt cư.

Quả nhiên bên ngoài Yểm Nguyệt cư có thủ vệ canh giữ, nếu chỉ dựa vào dịch dung để cải trang thì khó mà qua ải. Bất kể là ai, nếu không có mệnh lệnh của quốc sư thì cũng không được phép tiến vào.

Giả sử chỉ có hai ba thủ vệ, bọn y ám sát là xong việc. Nhưng ở đây có tới mấy chục nhân thủ, vậy nên bọn y phải dùng đến một số mưu kế đơn giản.

Vân Ủng và Hoa Tụ nói thẳng các nàng phụng lệnh đến Yểm Nguyệt cư lấy đồ giúp quốc sư. Bởi vì quốc sư vội vàng rời đi nên không đưa cho các nàng đồ vật gì để làm chứng.

Tất nhiên thủ vệ của Yểm Nguyệt cư không tin điều này, thời điểm hai bên tranh chấp Hoa Tụ cố y để lộ sơ hở dụ thủ vệ ra tay, tiếp theo bằng tài khinh công xuất sắc của bản thân hoàn thành một chiêu điệu hổ ly sơn.

Chưa đến một nửa thủ vệ ở Yểm Nguyệt cư bị Thẩm Bất Từ và Ngụy Chẩm Phong núp trong bóng tối lặng lẽ thủ tiêu, nhờ vậy mà Triệu Miên và những người khác thành công lẻn vào Yểm Nguyệt cư.

Bản đồ Bạch Du vẽ trước đó không miêu tả dáng vẻ bên trong của Yểm Nguyệt cư ra sao, sau khi tiến vào bọn họ mới phát hiện nơi đây cũng chỉ là một lạc viện bình thường, không gian không rộng rãi như đài ngắm trăng ở chính điện, nói Yểm Nguyệt cư là nơi tao nhã cũng không sai.

Cỏ thơm um tùm, côn trùng kêu vang, trong sân đặt một bàn cờ đang chơi dở dang, hoàn toàn khác với phong cách vốn có của Vạn Hoa Mộng.

Thời gian có hạn, không thể nghĩ nhiều, Bạch Du nói: "Công tử, chúng ta chia ra tìm nhé?"

"Từ từ." Ngụy Chẩm Phong nhìn chằm chằm cửa chính khép hờ: "Bên trong có người."

Thẩm Bất Từ cũng nghe thấy tiếng hít thở phía sau, nói: "Công tử lui ra sau đi, thuộc hạ lên trước thăm dò."

Triệu Miên gật đầu: "Cẩn thận."

Thẩm Bất Từ nắm chặt thanh kiếm, từng bước đến gần cánh cửa đó. Mọi người nín thở nhìn theo, ngay khi Thẩm Bất Từ dùng mũi kiếm đẩy cửa, một bóng người màu trắng đột nhiên loạng choạng lao ra.

Bạch Du không khỏi kêu to: "Cẩn thận!"

Thẩm Bất Từ không cần nàng nhắc, hắn phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai. Trong nháy mắt, kiếm của hắn đã nhắm ngay ấn đường của vị khách không mời mà tới này.

——Là thiếu niên áo trắng dẫn đường cho họ.

Thiếu niên tái mặt, có vẻ bị dọa không nhẹ. Trên tay nó cầm một cái bình sứ, cổ tay có một đường mảnh màu đỏ chói mắt.

Bạch Du nhíu mày: "Là ngươi."

Thiếu niên bất giác lui về sau một bước, kiếm của Thẩm Bất Từ cũng vội vàng di chuyển theo. Thiếu niên tự biết hết đường trốn, nó nắm chặt bình sứ trong tay, thăm dò nói: "Các ngươi... cũng đến đây trộm thuốc giải Song cổ đực cái sao?"

Cũng?

Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong vô thức nhìn nhau.

Thiếu niên giơ bình sứ lên, sợ hãi đi về phía Triệu Miên: "Ta đưa thuốc giải cho các ngươi, các ngươi đừng giết ta được không?"

Thẩm Bất Từ trầm giọng nói: "Dừng lại, đừng nhúc nhích."

Thiếu niên nghe lời dừng bước: "Xin lỗi, vừa nãy ta đã ăn một viên rồi." Thiếu niên vừa sợ vừa áy náy nhìn họ: "Ta không cố ý đâu, nhưng không ăn sẽ chết mất... Bây giờ chỉ còn viên thuốc giải cuối cùng, phải làm sao đây."

Không đúng, thiếu niên này không đơn giản.

Chưa kể đến việc nó có thể bình yên vô sự lẻn vào Yểm Nguyệt cư ăn cắp thuốc giải, nó còn tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc trên đài ngắm trăng, mà sau khi nghe lời "nhắc nhở" của nó Vạn Hoa Mộng mới đồng ý tiến cung gặp thái hậu.

Ngụy Chẩm Phong nói không sai, cho đến bây giờ mọi thứ quá thuận lợi.

Triệu Miên vừa định mở miệng thì Ngụy Chẩm Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay y rồi kéo y ra sau lưng hắn, bản thân thì đứng đối diện với thiếu niên áo trắng.

"Làm sao đây... ngươi hỏi chúng ta nhưng chúng ta cũng muốn hỏi ngươi câu này." Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười: "Quốc sư đại nhân."

Thiếu niên hoảng hốt trợn tròn mắt: "Quốc sư đại nhân... không phải ngài ấy tiến cung rồi sao? Chẳng lẽ ngài ấy đã trở về rồi?!"

Ngụy Chẩm Phong lười nói nhảm, cười nói: "Thật trùng hợp, cách đây không lâu ta vừa học được một chiêu dương mưu, đang tính thử xem thế nào. Nếu ngươi không phải Vạn Hoa Mộng," Ngụy Chẩm Phong quay đầu ra lệnh cho Thẩm Bất Từ một cách nhẹ tênh: "Diệt khẩu đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.