Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Na | Beta: Phương June

***

Không vui đâu, điện hạ.

Triệu Miên trở lại phòng mình thì Bạch Du đã chờ y ở bên trong, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt chưa kịp thoa phấn của nàng.

Nửa đêm Bạch Du đã tỉnh dậy, nàng không yên lòng với điện hạ cách vách nên muốn sang xem sao. Vừa nhìn đã khiến cho nàng sợ suýt đứng tim. Cũng may nàng không phải Chu Hoài Nhượng, phỏng đoán có thể hiện hạ tự ra ngoài nên đã kiên nhẫn chờ thêm nửa canh giờ, cuối cùng điện hạ cũng trở về lại.

Triệu Miên kể hết chuyện mình và Ngụy Chẩm Phong lén lút thăm dò khố phòng trong đêm tối cho Bạch Du, kể thật toàn bộ, bao gồm cả chuyện Ngụy Chẩm Phong mắng mình đần vì mình va phải cái ghế.

"Chưa biết cuối cùng kẻ đần là ai đâu." Triệu Miên nói vậy.

Bạch Du không khỏi che miệng cười khẽ, đã xảy ra chuyện gì mà phải tâm cao khí ngạo đến vậy. Nàng hỏi: "Vậy cuối cùng hiện hạ đã phát hiện ra gì vậy?"

Triệu Miên hỏi nàng: "Tại sao chúng ta lại đến Đông Lăng?"

Bạch Du không cần nghĩ ngợi: "Vì di bảo Tây Hạ."

Triệu Miên lấy thư mục quà tặng mà mình giấu Ngụy Chẩm Phong đưa cho Bạch Du, Bạch Du vừa nhìn đã thấy một cái tên ----- Tây Hạ Phụ Quốc Công chi tử - Cố Như Chương.

Đôi mắt đẹp của Bạch Du mở to: "... Lại là hắn? Thủ phụ thái phó cuối cùng của Tây Hạ, Cố Như Chương?"

Triệu Miên khẽ gật đầu: "Năm mười sáu tuổi Cố thái phó còn chưa nhập các, không có chức vụ chính thức nên tất nhiên chỉ là "con trai của Tây Hạ phụ quốc công"."

Mười sáu năm sau, cậu "con trai của Tây Hạ phụ quốc công" này tiếp nhận chức vụ của cha, trở thành người nắm quyền Tây Hạ trong những năm cuối cùng.

Cố Như Chương sinh ra trong một gia đình quan lại quyền thế, 6 tuổi biết làm văn, 17 tuổi đỗ tiến sĩ, 30 tuổi được phong làm Binh bộ thượng thư.

Tuổi trẻ nổi danh, tài giỏi thiên hạ.

Đáng tiếc Cố Như Chương sinh không gặp thời, ông sinh ra đúng ngay lúc quốc lực Tây Hạ suy yếu, dù trưởng thành may mắn được làm thủ phụ nhưng đối mặt sự suy tàn của Tây Hạ, cũng uổng không có tâm nguyện phục quốc. Ông lao tâm khổ tứ, cúc cung tận tụy, đến tuổi nhi lập mà đầu đã bạc trắng, cuối cùng kéo được hơi tàn nán lại Tây Hạ thêm vài năm.

Hai năm trước, thủ đô Tây Hạ thất thủ, quân Bắc Uyên công phá cửa thành hoàng cung, tiểu vương gia Bắc Uyên ngồi trên long ỷ Tây Hạ, ra lệnh cho quân tìm hết tất cả bảo vật ở Tây Hạ sung vào quốc khố Bắc Uyên.

Nhưng rồi quân Uyên lục tung cả hoàng cung Tây Hạ, gần như đảo lộn cả đất trời nhưng thứ tìm được lại không đáng giá bằng một chiếc xe ngựa, Không chỉ có thế, sau đó quân Uyên lục soát các phủ đệ quyền quý của Tây Hạ, thu hoạch được chút tiền tài cỏn con không đáng là bao.

Kho báu vô tận của Tây Hạ biến mất, còn có những tình báo chính trị và quân sự của Tây Hạ do Cố Như Chương tự mình dẫn dắt, Hoàng Thành Tư

Tiểu vương gia đột nhiên ý thức được Cố thái phó đã thua trận chiến Lộc Dương và Linh Châu kia đã làm gì ở những tháng ngày cuối cùng của Tây Hạ.

Đất nước đã bị hủy diệt, đến lúc phải giấu vũ khí, chờ thời tới.

Nghe nói lúc đó tiểu vương gia mười sáu tuổi đã rất tức giận. Sau khi đất nước diệt vong cũng không về Bắc Uyên phụng mệnh mà lại cưỡi ngựa cầm thương đi khắp nơi trong thiên hạ, hắn nhất quyết phải diệt đi hy vọng cuối cùng của Tây Hạ, mang theo chiến lợi phẩm cùng danh dự trở về.

Triệu Miên cũng chỉ biết có vậy về chi tiết của hai quốc gia Tây Bắc.

Sau khi Tây Hạ sụp đổ, Cố Như Chương sống chết không rõ ràng. Có người nói ông ta đã chết vào ngày quân Uyên phá thành, đã qua đời cũng hoàng đế và hoàng hậu.

Một số người cũng nói rằng Cố Như Chương đã để lại đường lui cho chính mình, trốn thoát thông qua lối đi bí mật trong cung điện.

Những người khác nói rằng Cố Như Chương đã trở thành tù nhân của Băc Uyên, bị tra tấn bằng nghiêm hình hàng ngày nhưng vẫn cắn chặt răng không lộ ra nửa chữ.

Điều duy nhất có thể chắc chắn chính là Cố Như Chương đã lưu lại một "Mồi lửa" cho Tây Hạ, chưa rơi vào tay tiểu vương gia Bắc Uyên. Tàn quân Hoàng Thành Tư của Tây Hạ vẫn còn trong bóng tối, tùy thời cơ mà hành động, ý đồ phục quốc.

Theo tin tức của viện Thiên Cơ Nam Tĩnh, mặc dù tung tích của Cố Như Chương không rõ nhưng người hắn tín nhiệm nhất là cháu trai Cố Thiêu Đăng, đã xuất hiện ở Đông Lăng vài lần sau cuộc chinh phục Tây Hạ. Đây cũng là lý do tại sao Triệu Miên đích thân đến Đông Lăng. Tìm được Cố Thiêu Đăng sau đó tìm được di sản Tây Hạ để lại có thể giải quyết được vấn đề quân lương ít nhất trong mười năm cho Nam Tĩnh, đồng thời có thể trấn áp hai nước Bắc Uyên và Đông Lăng, ổn định vị trí của Nam Tĩnh với tư cách là bá chủ Tam quốc.

Đáng tức chính là y vừa đến Đông Lăng đã bị Vạn Hoa Mộng hạ cổ, không thể không hoãn lại kế hoạch ban đầu để giải quyết vấn đề trước mắt. Nhưng y không ngờ tới lại nhìn thấy tên của Cố Như Chương trong danh sách quà tặng của Tự Viên mười sáu năm trước.

Liệu Cố Như Chương có liên quan đến sở thích cổ quái mai mối cho người khác của Vạn Hoa Mộng không?

Rốt cuộc hai người này có mối quan hệ bí mật nào không được biết?

Cháu trai của Cố Như Chương xuất hiện ở Đông Lăng, liệu có phải đang tìm kiếm sự che chở của Vạn Hoa Mộng?

Vạn Hoa Mộng biết được bao nhiêu trong 'Kế sách mồi lửa' của Cố Như Chương?

Triệu Miên thoáng có một loại dự cảm, nói không chừng Vạn Hoa Mộng chính là chìa khóa để tìm ra di bảo của Tây Hạ. Nếu y có thể mang kho báu về Nam Tĩnh trước cả Bắc Uyên, chắc biểu cảm của tiểu vương gia sẽ thú vị lắm cho mà xem.

Thật đúng là đáng chờ mong mà.

Bạch Du hiểu rõ tâm ý điện hạ bèn khuyên nhủ: "Điện hạ, việc cấp bách bây giờ chính là cổ trong cơ thể người. Chuyện còn lại chờ đến khi nào giải cổ xong cũng không muộn."

"Cô biết." Triệu Miên nhớ kỹ tờ danh mục quà tặng sâu trong lòng sau đó đốt sạch sẽ tờ giấy: "Nhưng hai việc này không mâu thuẫn nên có thể làm song song với nhau."

Bạch Du kinh ngạc hỏi: "Ý điện hạ là?"

Cố Như Chương đam mê vẽ tranh, rất có phong thái của người thế gia vọng tộc nên nhận được nhiều săn đón của không ít văn nhân. Bây giờ hắn đã không còn khả năng tô vẽ nên những bức tranh được lưu truyền ra ngoài cũng như nước lên thuyền, một giới khó cầu. Lúc Triệu Miên chu du ở Nam Tĩnh, mỗi một quan viên đều tặng y một bức tranh sơn thủy của Cố Như Chương.

"Cô vẫn luôn mang theo bức tranh đó, ngươi nghĩ cách nói Chu Hoài nhượng đưa tới đi." Triệu Miên phân phó cho Bạch Du: "Sau đó, đem bức tranh này tặng cho Vạn Hoa Mộng, nói là ngươi tình cờ có được nên muốn mượn họa hiếu kính với quốc sư."

Bạch Du ngầm hiểu được: "Đã rõ ạ, thuộc hạ sẽ đi làm ngay."

Ngày kế, hỉ nương đi vào phòng Triệu Miên, tay cầm quy củ đại hôn để dạy cho y. Bước chân nào vào trước, khi nào thì cúi người, độ cong bao nhiêu, yêu cầu các thứ đều rất nghiêm khắc.

"Lúc nhị bái cao đường, phu quân của ngươi sẽ hơi loạng choạng bên cạnh ngươi một chút, nhớ rõ phải đỡ hắn và nhất định đỡ bằng hai tay."

Triệu Miên hỏi: "Vì sao?"

Hỉ nương vẫn giữ bí mật: "Đừng hỏi nhiều, cứ vậy mà làm đi."

Ngay cả những chi tiết tưởng chừng như không cần thiết như vậy cũng trở nên phức tạp như vậy, thay vì nói tổ chức hỉ sự thì nó lại càng giống như... bắt chước hay cố gắng khắc họa lại một cái gì đó.

Trong lần tân hôn mười sáu năm trước, phải chăng cũng có cảnh lúc tân lang bái đường đã bị loạng choạng sao?

Trước đó nữ hầu muốn Triệu Miên ăn nhiều một chút để vòng eo béo hơn, thậm chí muốn Ngụy Chẩm Phong ăn ít đi một chút, lẽ nào họ hi vọng hai người sẽ giống như người đã thành tân lúc trước?

Suốt cả một ngày, nữ hầu thật sự đã đưa đến năm bữa cơm đầy đủ cá thịt, một mình Triệu Miên ăn chưa chắc ăn ba ngày đã hết. Những nữ hầu đó còn canh giữ bên cạnh y, thúc giục y không ngừng, phiền không kể xiết.

Cuối cùng, Triệu Miên lạnh mặt nói: "Các ngươi ở đây ta lại càng không muốn ăn gì cả."

Nữ hầu đang định quở trách thì Bạch Du vội vàng nói: "Tính đệ đệ ta vậy đấy, ép nó ăn nó sẽ nhổ hết ra cho các ngươi xem. Các cô nương yên tâm, ta sẽ khuyên nó ăn --- các ngươi cũng muốn đệ đệ ta béo lên để các ngươi báo cáo, không phải sao?"

Nữ hầu nhìn nhau, cảm thấy Bạch Du nói có lý nên lần lượt lui ra.

Đối mặt với một bàn đồ ăn ngon, Triệu Miên vốn đã no nên không có hứng thú, chỉ dùng đũa gắp cá ăn, trước khi cho vào miệng y còn phải lấy xương cá ra, Bạch Du định giúp y nhưng lại bị y từ chối.

Triệu Miên hỏi: "Chuyện đã thỏa đáng chưa?"

Bạch DU nói: "Mọi chuyện đã xong. Nếu không có phát sinh ngoài ý muốn thì bức tranh của Cố Như Chương đã đến tay Vạn Hoa Mộng rồi."

"Làm tốt lắm." Triệu Miên gật đầu khen ngợi: "Ngươi làm việc đáng tin cậy hơn Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng nhiều."

"Tất nhiên rồi ạ." Bạch Du cười ngọt ngào: "Vì ta là tỷ tỷ lớn tuổi nhất Đông cung, thưa điện hạ."

Triệu Miên cũng cười thanh: "Đúng vậy."

Triệu Miên vừa ăn cá vừa nói chuyện với Bạch Du bên cạnh. Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ tuổi vang lên từ phía sau hai người, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: "Một ngày trời đẹp cảnh đẹp như vậy, có cá mà không có rượu sao? Truyền đến tặng khanh bình rượu nhạt, mong rằng công tử vui vẻ nhận cho."

Triệu Miên thoáng sững người một cái, quay người lại thấy mặt Ngụy Chẩm Phong đen xì, bình tĩnh đáp: "Rốt cuộc là dịch dung trên mặt ngươi có thể giải được không vậy?"

Ngụy Chẩm Phong cầm theo bầu rượu nhướng mày: "Ngươi cứ để ý chuyện này nhỉ? Đây là lần thứ hai ngươi hỏi rồi đấy."

Triệu Miên lệnh Bạch Du ra ngoài rồi nói với Ngụy Chẩm Phong: "Ta không muốn nói chuyện với tên nam nhân xấu xí."

Ngụy Chẩm Phong không mời mà tới, còn thoải mái ngồi trước mặt Triệu Miên: "Ta và ngươi đã nói rồi, tất nhiên giải thì có thể giải, chỉ cần đặc chế thuốc là được. Trước đây ta không nghĩ đến chuyện phải giải nên tất nhiên thuốc giải không mang theo bên người, bây giờ tình hình thế này rồi ta lại không có thời gian, cũng không cần thiết phải về lấy."

"Vậy đừng có dùng cái mặt đen sì của ngươi dùng giọng nói gốc nói mấy câu phong nhã này." Triệu Miên lạnh lùng ghét bỏ: "Buồn nôn lắm."

Ngụy Chẩm Phong 'à' một tiếng, ngoan ngoãn đổi giọng: "Đại ca uống rượu không, ta mang rượu tặc hương đến, ăn với móng heo của ngươi hợp lắm."

Triệu Miên nương theo ánh nhìn của Ngụy Chẩm Phong thấy một dĩa chân giò heo mọng mỡ trên bàn, dạ dày đã đầy từ lâu nên bất chợt dấy lên cơn buồn nôn.

Ngụy Chẩm Phong thấy sắc mặt Triệu Miên lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cũng nhịn không được, nghiêng đầu sang một bên: "Ọe ---"

Ngụy Chẩm Phong: "... ?"

Triệu Miên ho khan hai tiếng, nhắm mắt lại, cố nén lửa giận để mình thuận khí. Ngụy Chẩm Phong rót cho y chén trà rồi đẩy sang trước mặt: "Có ổn không?"

Triệu Miên không chút nghĩ ngợi bắt đầu đổ lỗi cho Ngụy Chẩm Phong.

"Ta đã nói rồi, ta không thể đứng quá gần với tên nam nhân nào xấu xí được, ta sẽ buồn nôn mất." Y cố nén cơn buồn nôn, mở mắt trợn nhìn Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi cho rằng ta đang nói đùa với ngươi sao."

Ngụy Chẩm Phong sững sờ, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, rõ ràng Triệu Miên ăn nhiều nên buồn nôn, thế mà vẫn có thể đổ cái lỗi đó lên người hắn, lợi hại thật đấy.

Nói thật, gương mặt hắn mượn cũng không đến mức xấu, chỉ đen tương đối bình thường thôi mà thái tử điện hạ này đã chịu không được rồi, sau này nhìn thấy nam nhân xấu xí thật sự chắc tự chọt mù hai mắt mất.

Ngụy Chẩm Phong định cười nhưng thấy bây giờ cười thì không tử tế cho lắm, hắn bèn nín cười nói: "Lỗi của ta, xin lỗi xin lỗi. Thế này đi, ta với ngươi nói xong chuyện chính sẽ đi ngay."

Triệu Miên phát hiện mỗi lần Ngụy Chẩm Phong tới tìm mình, bất kể y có cư xử thế nào thì cuối cùng cũng sẽ quay về bàn luận những chuyện nghiêm trọng.

Cũng đúng thôi, trước mắt bọn họ không có quan hệ cá nhân nào để nói được cả, hắn không nói chính sự thì nói cái gì.

"Ta vừa nhận được tin, Vạn Hoa Mộng muốn gặp chúng ta." Ngụy Chẩm Phong nói: "Không phải ở Tự Viên mà là ở Nam Cung."

Triệu Miên tỏ vẻ kinh ngạc: "Thật không vậy?" Vạn Hoa Mộng muốn gặp bọn họ, tám phần mười là vì việc tặng tranh. Y đoán không hề sai, quả nhiên Vạn Hoa Mộng và Cố Như Chương có gì đó liên quan đến nhau: "Vậy là, chẳng phải chúng ta không cần ngụy trang cũng có thể danh chính ngôn thuận lẻn vào Nam Cung rồi sao?"

Ngụy Chẩm Phong thấy Triệu Miên diễn hết sức tự nhiên, cười nhạt: "Ngươi đừng vờ vịt nữa. Nói đi, ngươi lại làm gì sau lưng ta rồi?"

Triệu Miên hỏi: "Ý ngươi là sao?"

"Vạn Hoa Mộng chưa bao giờ hiện thân trước tân hôn, tại sao đột nhiên cho chúng ta vào Nam Cung gặp mặt?"

Triệu Miên dùng khăn chậm rãi lau tay: "Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?"

"Ta nói này Tiêu công tử." Ngụy Chẩm Phong nhặt chiếc khăn tay trên bàn lên, bắt chước Triệu Miên giả vờ lau tay: "Ngươi và ta đã kết minh, nên tốt nhất là đứng giấu giếm đối phương chuyện gì. Ta không muốn mình đấu với Vạn Hoa Mộng đến chết, tới lúc quay lại thì phát hiện hậu viện của mình đã bốc cháy rồi." Ngụy Chẩm Phong mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại có ý cảnh cáo: "Không vui đâu, điện hạ."

Triệu Miên quay đầu nhìn hắn: "Chúng ta cũng như nhau cả thôi, Vương gia à."

======

Ai là hậu viện của ngươi hả, nói cho rõ ràng đi nha!

Đi thôi, tới Nam Cung động phòng nào!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.