Triệu Miên kinh ngạc khi trái tim mình lại xao động vì lời mời đó của Ngụy Chẩm Phong.
Từ trước đến nay y muốn điều tra chuyện gì đều không cần tự thân xuất mã, còn nhiều người xung quanh để y phân công. Chỉ cần y ra lệnh một tiếng đã có thể đạt được kết quả như ý muốn.
Lúc làm việc, y tuyệt đối không để sai sót nhầm lẫn, ít khi phô trương thanh thế. Chẳng hạn như việc tìm thuốc giải, cho dù nắm chắc bảy tám phần có thể tự đi tìm nhưng y vẫn sẽ báo trước cho người nhà chuẩn bị. Nếu lỡ đâu y thất thủ thì hậu quả cũng không nghiêm trọng đến mức y không thể tiếp thu.
Đêm khuya một mình lang thang với Ngụy Chẩm Phong trên địa bàn của Vạn Hoa Mộng rõ ràng không phải hành động sáng suốt, thậm chí không phù hợp với tác phong của y. Nhưng cứ cho là y không đi thì Ngụy Chẩm Phong sẽ đi một mình. Mà nếu Ngụy Chẩm Phong tra được tin tức vô cùng quan trọng nào đó, vì chiếm thế chủ động chưa chắc hắn đã thông báo cho mình. Đến lúc đó thế công thủ sẽ khác, Ngụy Chẩm Phong nhất định không khúm núm như bây giờ.
Huồng hồ... Trăng đêm nay sáng quá mức, đôi mắt người nam nhân này sáng ngời ngời, dường như y bị cũng lây sang khiến cho trái tim đã kiềm chế nhiều năm bắt đầu ngo ngoe muốn trỗi dậy.
Thỉnh thoảng buông lỏng cảnh giác cũng không sao, tối này cứ tụy tiện một lần. Y có lòng tin với bản thân rằng y sẽ không gây ra rắc rối.
Ngụy Chẩm Phong vẫn cứ đứng cạnh giường chờ đợi câu trả lời của y.
Sau khi cân nhắc nhiều lần Triệu Miên nói: "Quần áo."
Ngụy Chẩm Phong chưa hiểu lắm: "Hả?"
Triệu Miên xuống giường, ra lệnh: "Đưa quần áo cho ta." Y hất cằm về phía tấm bình phong, nơi treo áo ngoài của mình: "Hay là ngươi muốn ta mặc thế này để đi thăm dò với ngươi?"
Ngụy Chẩm Phong thoáng sửng sốt, rũ mắt khiến hàng lông mi rũ xuống theo.
Hắn đứng nói chuyện với Triệu Miên một lúc lâu, bây giờ mới phát hiện người ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình trắng tinh, thắt lưng bên eo rũ xuống, tạo cảm giác vô cùng thanh nhã.
Y không buộc quan, mái tóc dài xõa xuống trước ngực, không nhìn thấy trang sức vàng ngọc điểm xuyết, thậm chí liên phát cũng không cài, không hề có gì cả nhưng lại đơn giải đến mức tuyệt đẹp.
Thật ra rất khó để nói khí chất hay tướng mạo Triệu Miên xuất chúng hơn. Lúc đầu hắn cảm thấy Triệu Miên chỉ có tướng mạo nghịch thiên, nhưng bây giờ phát hiện khí chất của người ta cũng không tệ, dù cho cách lớp ngọc kim trân bảo kia cũng không thể nào ảnh hưởng đến dung nhan của y.
"Tiêu công tử quen sai xử người khác rồi." Ngụy Chẩm Phong đi đến cạnh bình phong, cầm áo ngoài ném lên giường: "Đúng rồi, đám người đó có nói ngươi mặc hỉ phục khó coi kia không?"
"Có." Triệu Miên cắn dây buộc tóc trên miệng, hai tay đưa ra xoay loay hoay với mái tóc dài: "Các nàng nói để ta ăn béo lên."
Ngụy Chẩm Phong tỉnh bơ: "Cũng coi như tốt cho ngươi, các nàng nói ta bớt ăn lại, sắp bệnh tới nơi rồi."
Triệu Miên nhịn cười, bày vẻ mặt lạnh lùng lấy dây buộc tóc buộc đuôi ngựa. Y mặc đồ đàng hoàng vào xong, dứt khoát nói: "Đi."
Ngụy Chẩm Phong mở cửa, hai người một trước một sau đi vào trong màn đêm.
Lúc Ngụy Chẩm Phong đến hắn có làm vài trò đánh lạc hướng những người dọc đường, hai người thuận lợi rời khỏi sân, Ngụy Chẩm Phong trầm giọng hỏi: "Ngươi có biết chúng ta nên đi đâu không?"
"Ngươi cho rằng ta ngốc lắm à?" Triệu Miên trợn mắt coi thường, y thấy hành động này vừa có uy lại vừa đẹp, nhưng mà thôi: "Tất nhiên là đến khố phòng rồi."
Muốn điều tra xem ba lần hôn lễ kia có liên quan đến Vạn Hoa Mộng không, cách đơn giản nhất là tìm danh mục quà tặng năm đó, xem ai đến dự buổi lễ và đã tặng quà gì, tất cả sẽ được ghi trên danh sách quà tặng.
Không khó để nhìn ra, Tự Viên đã được giữ nguyên mười mấy năm nay, danh mục quà tặng năm đó có thể sẽ được cất trong khố phòng.
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thông minh. Ban ngày ta đã dò la đại khái con đường này, nếu đoán không lầm thì khố phòng nằm phía nam, đi theo ta cẩn thận, đừng chạy lung tung."
Triệu Miên 'ừ' một tiếng.
Tình hình này làm y nhớ đến đứa em trai bát tự không hợp với mình, từ bé đã thích nghịch ngợm gây sự. Mãi cho đến tận năm nay, thỉnh thoảng y còn tóm được nó với thư đồng rủ nhau trốn học, lén la lén lút đi dạo trong cung, sau khi bị bắt còn quỳ xuống ôm đùi y gào khóc xin tha: "Hoàng huynh hơi, ta khổ trong lòng lắm mà!"
Triệu Miên chưa từng trốn học bao giờ nên làm sao biết được cảm giác đó. Bây giờ y lén la lén lút tò tò sau lưng Ngụy Chẩm Phong thế này, không hiểu sao cứ có cảm giác Ngụy Chẩm Phong dẫn mình trốn học.
Ngụy Chẩm Phong đang dẫn trước ngon lành, chợt cảm thấy hơi thở của thiếu niên phía sau lưng mình xa dần, hắn dừng lại thì thấy Triệu Miên bước đi trầm tư như đang suy nghĩ: "Có gì sai à?"
Triệu Miên chậm rãi nói: "Ta nhớ cha ta đã từng kể cho ta và đứa em trai mình một chuyện lạ."
"Hả? Nói nghe xem."
Có một đại tiểu thư bị nhốt trong phòng, chỉ khi nào trong nhà xử lý hiếu hỉ thì nàng mới có thể thấy người đàn ông khác. Trong đám tang của cha nàng, nàng vừa gặp đã cảm mến một người họ hàng bà con xa, đêm ngày suy nghĩ. Sau này, để xoa dịu nỗi tương tư, nàng không ngần ngại giết chết mẫu thân và muội muội của mình để có thể gặp lại người họ hàng này trong ngay tổ chức tang lễ.
Sau khi kể đơn giản lại câu chuyện, Triệu Miên mới hỏi: "Ngươi có thấy chuyện lạ đó có giống như chấp niệm nhất nhất phải mai mối cho người ta của Vạn Hoa Mộng không?"
Ngụy Chẩm Phong gật đầu: "Có chút." Hắn lấy từ trong ủng ra một con dao găm đưa cho Triệu Miên: "Ngươi giữ cái này phòng thân, đề phòng vạn nhất!"
Triệu Miên cầm con dao găm ước lượng mấy cái, thân dao nhẹ nhàng trơn tru, dùng thuận tay hơn cả tưởng tượng. Y lại nhớ đến một câu chuyện xưa, không biết ma xui quỷ khiến sao thì nói: "Ta nhớ hồi xưa ngươi dùng thương mà, sao bây giờ dùng dao kiếm nhiều vậy?"
"Lần này thì đúng là ngươi ngốc thật." Ngụy Chẩm Phong chế nhạo y không chút khách khí: "Ta dùng thương ở đây sao? Ta chỉ cần la lên 'có thích khách' là được rồi. Thương là dùng trên chiến trường, trên ngựa, hiểu chưa hả Tiêu công tử?"
Triệu Miên vừa nhận ra câu hỏi của mình có hơi ngốc một chút, nhưng y không thể đuối lý chịu thiệt được: "Hiểu rồi, câm miệng đi, dẫn đường coi."
Dù Tự Viên có đặc biệt thế nào thì hình dáng và quy mô của nó cũng chỉ là quan phủ mà thôi, đêm đến có vài ba người gác, cũng không phải cao thủ nội cung như Nam Cung nên không có gì đáng sợ.
Hai người thuận lợi lẻn đến khố phòng phía nam không một tiếng động. Khố phòng không có người trông coi. Cửa bị khóa, Triệu Miên thấy Ngụy Chẩm Phong lấy một chìa khóa từ trong ngực, nhắm ngay ổ khóa, sau đó cụp một tiếng cửa đã mở.
Triệu Miên ngạc nhiên nói: "Sao ngươi có chìa khóa khố phòng Tự Viên vậy?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Trộm của quản sự chứ đâu."
Ban ngày sau khi Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên bị tách ra mỗi người một phòng. Giống như Triệu Miên, hắn cũng chú ý đến bày trí quá mức cũ kỹ của căn phòng. Hắn cố ý làm vỡ một bình sứ trông có vẻ đắt tiền, nữ hầu mắng hắn một trận sau đó mới nói với một tiểu nha hoàn: "Đi tìm Vương quản sự, nói lão lấy một cái tương tự trong khố phòng tới đây."
Ngụy Chẩm Phong nhớ Vương quản sự này, sau đó dành chút thời gian tìm đúng thời cơ lén lút 'mượn' chìa khóa của Vương quản sự này.
Triệu Miên không bỏ qua bất cứ cơ hội nói xấu nước bạn: "Phụ Tuyết Lâu các ngươi còn làm mấy chuyện trộm cắp này à?"
Ngụy Chẩm Phong quay mặt liếc Triệu Miên. Lúc đầu hắn không để ý cái tên nhóc này cứ hở ra là lại khoe mẽ này, nhưng lúc đẩy cửa đi vào vẫn không nhịn được phải cải lại: "Yên tâm đi, viện Thiên cơ của các ngươi cũng học được mà."
Trong khố phòng khá sạch sẽ, chí ít không có mạng nhện hay bụi mịt mù, cũng không ngửi thấy mùi gì khác, trông có vẻ được dọn dẹp rất tốt.
Bên trong không có cửa sổ nên ánh trăng không thể chiếu vào. Ngụy Chẩm Phong cầm đuốc bên người thắp lên một ngọn đèn dầu, ánh sáng yếu ớt le lói, chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh hắn. Triệu Miên chỉ còn cách nhắm mắt bám sát Ngụy Chẩm Phong mới có thể thấy rõ khung cảnh trước mắt.
Từng rương quà chất đống trên mặt đất, Triệu Miên tùy tiện mở hai rương để nhìn, một rương chứa đầy tơ lụa còn rương kia thì một đống tranh chữ cổ. Thêm không ít các tủ gỗ làm tặng, bên trong đa số là châu báu ngọc khí, trâm vàng kết hợp.
Ánh sáng quá mờ ảo, Triệu Miên sơ ý vô tình đụng phải một chiếc ghế đẩu trong bóng tối, góc ghế trượt trên mặt đất phát ra tiếng kẽo kẹt. Tuy âm thanh không lớn nhưng ở trong một nơi yên tĩnh, nếu ai tình cờ đi ngang khố phòng vào ban đêm thì vẫn thu hút sự chú ý của họ.
Ngụy Chẩm Phong dừng bước nhìn sang Triệu Miên, hắn dừng một chốc, đến lúc xác định không có ai bên ngoài mới nói: "Ngốc."
Triệu Miên: "...?"
Xưa giờ chỉ có y mắng người khác ngốc, sao bây giờ lại có kẻ dám mắng y là ngốc hả?
"Đúng là vừa rồi ta bất cẩn thật." Triệu Miên lạnh lùng nói: "Nhưng có phải dạo gần đây ta nể nang ngươi quá rồi không?"
Ngụy Chẩm Phong ăn ngay nói thật: "Đầu tiên là ngươi quyết định không còn so đo với ta nữa, đặt việc tìm cổ lên hàng đầu, thật sự rất để mặt để mũi cho ta, đúng là Tiêu công tử luôn lấy đại cục làm trọng."
"Mong là ngươi cố gắng quý trọng khoảng thời gian này." Triệu Miên cười lạnh một tiếng, giật lấy ngọn đèn dầu trong tay Ngụy Chẩm Phong rồi bước lên dẫn đường: "E rằng cuộc sống sau này của ngươi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu."
Hai người mò mẫm gần nửa canh giờ, cuối cùng Triệu Miên cũng tìm được thứ họ muốn tìm trong một đống sách cổ --- Danh mục quà tặng vào ba năm làm hỉ sự, năm thiên vũ thứ tám, thiên vũ thứ mười và lần tái hôn.
Ngụy Chẩm Phong đứng phía sau Triệu Miên, hơi cúi người xuống, ánh mắt nhìn qua phía vai Triệu Miên: "Chúng ta xem chung chứ?"
Triệu Miên đưua danh mục quà tặng năm thiên vũ thứ tám sang cho Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi coi cái này trước đi."
Ngụy Chẩm Phong không phản ứng mà chỉ nhìn chằm chằm danh mục quà tặng cho lần tái hôn nằm trên tay Triệu Miên.
Trong lòng hai người đều hiểu rằng, bên trong cuốn danh mục này thật sự có manh mối rất quan trọng, có thể sẽ nằm trong hôn lễ lần tái hôn đó. Bởi vì đó là năm mà Vạn Hoa Mộng đã xin thái hậu Đông Lăng ban thưởng Tự Viên cho hắn, cũng là năm tái hôn này.
Ngụy Chẩm Phong hiểu tâm tư của Triệu Miên, Triệu Miên muốn trở thành người đầu tiên biết đến manh mối đó, sau đó dựa vào nội dung manh mối mà quyết định có nên chia sẻ thông tin với hắn hay không. Nhưng hai người gần nhau đến vậy, từng hành động của Triệu Miên đều nằm trong ánh mắt hắn, có cần phải vậy không.
Triệu Miên không nhịn được mà nói: "Rốt cuộc là ngươi có xem không? Ta giơ tay nãy giờ cũng mỏi lắm đấy."
Lúc này Ngụy Chẩm Phong mới nhận danh sách quà tặng: "Yếu thế không biết."
Trong lòng Triệu Miên cũng chất chứa chuyện riêng nên hiển nhiên không để ý đến việc Ngụy Chẩm Phong vừa đại bất kính với mình. Ngụy Chẩm Phong đứng đối diện mở danh sách quà tặng ra, nương theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo sát vách để đọc một cách nhanh chóng.
Khi đó Giả Hòe nắm chức vị cao, lại là nhà nho giáo nổi tiếng cả nước, khi con trai ông cưới vợ, tám đến chín trên mười quan viên ở kinh thành Đông Lăng đều đến dâng đại lễ, cộng thêm những môn sinh chưa nhập sĩ, một chồng danh sách quà tặng, mỗi trang chi chít danh tự.
Triệu Miễn thấy vô số những cái tên y nghe đến quen hết cả. Mười sáu năm trước bọn họ vẫn là học sinh của Giả Hòe, mười sáu năm sau đã trở thành những trọng thần không thể thiếu của Đông Lăng.
Môn sinh của Giả Hòe có thể nói trải dài rộng khắp kinh đô, nếu như bọn họ đều muốn đi theo Giả Hòe để cùng nhau vạch tội Vạn Hoa Mộng, chỉ sợ sóng gió ngày mười hai tháng mười khi đó sẽ còn lớn hơn cả tưởng tượng.
Đột nhiên, một cái tên vội vàng va vào tầm mắt y không thể ngờ tới, con ngươi y hơi tròn xoe lên, trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy lại trở về trạng thái bình thường như không thấy gì cả.
Chỉ là nơi chỗ tối ánh đèn không rọi tới, khóe môi thiếu niên lại không thể kiềm chế được bắt đầu cong dần lên.
Triệu Miên im lặng liếc mắt nhìn sang Ngụy Chẩm Phong, thấy đối phương đang răm rắp xem danh mục quà tặng liền dứt khoát đá cái ghế dưới chân mình một cái.
Tiếng động đột nhiên phát ra, y vội vàng xé một tờ giấy trong danh mục quà tặng.
Ngụy Chẩm Phong đang đọc danh mục quà tặng năm thiên vũ thứ tám ngước mắt nhìn lên: "Sao đấy?"
Triệu Miên tỉnh queo lấy giấy trong tay áo giấu đi: "Không có gì, bất cẩn đá trúng thôi."
Có vẻ như Ngụy Chẩm Phong tin thật, tiếp tục cúi xuống đọc sách.
Triệu Miên tưởng đã lừa được Ngụy Chẩm Phong, đang định thở phào nhẹ nhõm thì nghe hắn nói: "Cho nên ngươi mới cố ý vờ làm điệu bộ lúng túng đó sao? Đụng được một lần, đụng lần hai là ta không để ý à?"
Triệu Miên ngơ ra, tỏ vẻ bình tĩnh: "Ta không hiểu ngươi nói gì cả."
Ngụy Chẩm Phong cầm cuốn danh mục ném đại lên bàn: "Đừng vờ vịt nữa, sắc mặt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi." Hắn bước từng bước một đến gần Triệu Miên, đi vào hơi nhỏ hẹp ánh sáng lờ mờ giống hệt như con dã thú kiếm ăn vào ban đêm: "Chắc chắn ngươi đã phát hiện ra gì rồi."
Bốn phía đen kịt, chỉ có khoảng cách giữa hai người có một chút ánh sáng, chiếu rọi cả gương mặt của hắn.
Triệu Miên lọt thỏm trong thân hình cao lớn của Ngụy Chẩm Phong, mắt nhìn thẳng chỉ thấy được trái cổ đang nhô ra của hắn. Y quăng danh mục quà năm tái hôn về phía ngực Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi không tin ta thì tự mà đọc đi."
Ngụy Chẩm Phong không nhận lấy, cứ mặc cho cuốn sách va vào ngực rồi rớt xuống đất, Hắn từ trên cao nhìn xuống Triệu Miên, cười nói: "Không phải, sao ngươi có thể xấu tính như vậy nhỉ, nói cùng đi tìm manh mối, rồi vẫn là ta mời ngươi. Ngươi phát hiện được rồi sao lại muốn độc chiếm nó? Ta không muốn cãi nhau với ngươi, Tiêu công tử."
Bề ngoài trông Ngụy Chẩm Phong như đang nói lý lẽ, nhưng trong mắt hắn không có một chút ý cười, nó khiến cho Triệu Miên cảm nhận được nguy hiểm, tay trái nhịn không được đưa sang hông tìm kiếm, nơi đó đang cắm con dao găm mà Ngụy Chẩm Phong đưa y phòng thủ.
"Ta cũng không muốn phải lục soát người ngươi." Ánh mắt Ngụy Chẩm Phong lướt đến: "Bắt ngươi quỳ một lần ngươi đã đòi sống đòi chết, nếu bị một tên đen nhẻm xấu xí đụng phải thật chắc ngươi sẽ truy sát ta cả đời mất."
Lông mày Triệu Miên hệt như băng sương, dù có nằm trong vòng vây bị uy hiếp nhưng vẫn vênh váo hung hăng như cũ, sự ngạo mạn vẫn không giảm: "Ngươi biết là tốt rồi đấy."
"Đừng làm loạn nữa." Ngụy Chẩm Phong đưa tay ra trước mặt Triệu Miên: "Ngươi lấy ra đi."
Mắt Triệu Miên nhìn xuống lòng bàn tay Ngụy Chẩm Phong, hàng mi dài khẽ run lên một cái.
Ngụy Chẩm Phong không hề thúc giục mà vẫn kiên nhẫn chờ.
Im lặng một lúc lâu, Triệu Miên nhắm nghiền hai mắt, cực kỳ không tình nguyện lấy từ trong áo ra một tờ giấy, ngoài miệng còn nói ba hoa vài câu: "Người Bắc Uyên các ngươi đúng là thích nói chuyện đổi trắng thay đen."
Giấy bị Triệu Miên vò một cục, lúc Ngụy Chẩm Phong nhận lấy còn vô ý chạm vào tay Triệu Miên, nào ngờ phát hiện đầu ngón tay Triệu Miên đang ẩm ướt.
Tiểu thiếu gia này căng thẳng vậy sao? Rõ ràng ngoài mặt vững như núi thái sơn nhìn không ra một chút khác thường nào.
Đúng là diễn.
Ngụy Chẩm Phong mở tờ giấy trước mặt Triệu Miên. Mỗi danh mục trên quà tặng đều có ba hàng, theo thứ tự là thân phận của khách, họ tên và quà họ gửi.
Nhìn quét xuống từ cột đầu tiên, gần như đều tất cả quan viên Đông Lăng, ngoại từ người cuối cùng có chức danh bắt đầu bằng chữ 'Nam': Nam Tĩnh, thái tử thái phó, Dung Đường, tặng cổ tịch nhược cán.
Thái phó thái tử, sư của thái tử.
Mà thái phó của thái tử Nam Tĩnh còn thình lình viết tên của Vạn Hoa Mộng.
Quốc sư Vạn Hoa Mộng, tặng một bình tâm đang bảo đảm ngàn năm.
Quả nhiên Vạn Hoa Mộng đã đến đây vào năm đầu tiên, còn về người khác...
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên trước mặt: "Mười sáu năm trước sư phụ ngươi đã từng tới Đông Lăng à?"
Triệu Miên từ chối cho ý kiến.
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Ông ta làm gì ở Đông Lăng vậy?"
"Sao ta biết được?" Triệu Miên bình tĩnh nói: "Lão sư là một thám hoa, văn chương xuất chúng, kinh tài tuyệt diễm. Giả Hòe là văn đàn đại sư của Đông Lăng, nếu hai người có quan hệ học thuật thì cũng hợp tình hợp lý."
Lời giải thích này nghe có vẻ có lý. Nam Tĩnh chuộng văn nên học sinh du học tứ phương, thái phó của thái tử đi sứ Đông Lăng cũng không có gì lạ.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: "Nếu chỉ là vậy thì tại sao ngươi lại giấu không muốn cho ta xem?
Triệu Miên hỏi thẳng: "Tại sao ta phải cho một ngoại nhân như ngươi xem vấn đề của Nam Tĩnh chứ?"
Ngụy Chẩm Phong cứng họng nên không tìm được câu nào phản bác lại.
Triệu Miên nhường hắn một bước: "Nếu ngươi tò mò, ta có thể viết một lá thư, hỏi thăm lão sư xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy Chẩm Phong thỏa hiệp: "Được."
Hai người tiếp tục điều tra, nhưng đến khi đèn dầu cạn vẫn không tìm được chút manh mối nào, lúc này đã qua giờ sửu, nếu không đi trời sẽ sáng.
Ngụy Chẩm Phong ngáp một cái rồi đi ra ngoài: "Hôm nay chỉ có thế thôi, cáo từ."
Triệu Miên gọi lại: "Chờ một chút."
"Làm sao, người muốn ta đưa đi à nhưng ta buồn ngủ lắm rồi."
"Không cần, ta biết đường." Triệu Miên dừng một lát, thoạt nhìn hơi lo lắng nói: "Chẳng qua ta đột nhiên nhớ ra hình như ta chưa bao giờ hỏi ngươi, tại sao người ở Phụ Tuyết Lâu các ngươi lại đi một đường thật xa từ Bắc Uyên đến Đông Lăng, rốt cuộc là tại sao?"
Ngụy Chẩm Phong dừng bước, tự hỏi tại sao Triệu Miên lại hỏi hắn điều này bây giờ. Hắn không che giấu, cũng không cần phải giấu giếm: "Ta tới tìm đồ."
Triệu Miên hỏi: "Đó là gì?"
Ngụy Chẩm Phong liền cười: "Ngươi tới Đông Lăng tìm cái gì thì ta cũng đến Đông Lăng tìm cái ấy." Nói rồi hắn mở cửa: "Đi thôi."
Triệu Miên đưa mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong rời đi, mãi đến khi bóng lưng đó chìm vào bóng tối y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Y chậm rãi xòe tay ra, phía trên là tờ manh mối mà vừa rồi Ngụy Chẩm Phong vừa ép y vẫn còn nằm nguyên ở đó.
Khi ấy y xé tổng cộng hai tờ danh mục quà tặng. Còn Ngụy Chẩm Phong thì lấy mất một trong hai tờ đó.
Tờ tình báo còn lại trên tay y mới thực sự hữu dụng.
----------------
Thế mà không đưa Thái tử điện hạ về, tiểu vương gia muốn chết hả!
Không có thầm mến khi còn bé đâu nha, mọi người nhìn hai đứa này đâu giống đâu. Là hai đứa không hiểu chuyện bị bắt phải giao lưu với nhau thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]