Chương trước
Chương sau
Edit: Phương NR | Beta: Phương June

***

Màu nâu nhạt dần để lộ lòng bàn tay thon thả trắng nõn.

Ngụy Chẩm Phong ra lệnh vô cùng quyết đoán nhưng Thẩm Bất Từ lại không nhúc nhích tí nào, từ trước đến nay hắn chỉ nghe mệnh lệnh từ điện hạ.

Thẩm Bất Từ khẽ nhìn sang điện hạ, thấy điện hạ gật đầu mới nói: "Vâng."

Quả thật Triệu Miên không thích ra tay với người vô tội nhưng mà thiếu niên áo trắng trước mắt rõ ràng không phải nhân vật vô tội gì hết.

Về phần Ngụy Chẩm Phong nói thiếu niên là Vạn Hoa Mộng, không biết đó là hắn lớn mật suy đoán hay đã xác định rồi?

Xét chiều cao, thiếu niên đích xác phù hợp với đặc điểm nhận dạng của Vạn Hoa Mộng, rất thấp. Tuy nhiên một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cao như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng Vạn Hoa Mộng đủ tuổi làm cha của nó, giờ cũng đã gần bốn mươi.

Nếu như thiếu niên đó thật sự là Vạn Hoa Mộng, tất cả nghi vấn dường như đều có lời giải thích, duy chỉ một điểm là... tại sao trên cổ tay Vạn Hoa Mộng lại có đường màu đỏ tượng trưng cho song cổ đực cái? Thế ai là người gieo cổ lên người gã?

Huống hồ Vạn Hoa Mộng đang ở trên địa bàn của chính mình, sao có thể dễ dàng bị bọn họ dắt mũi như vậy được.

Thiếu niên kinh hồn thất đảm, lắc đầu liên tục, nước mắt lưng tròng: "Đừng... đừng giết ta! Ta không lừa các ngươi, ta thề ta chỉ tới đây trộm thuốc giải, không tin các ngươi tới đây kiểm tra đi!" Nói xong, nó hấp ta hấp tấp giơ bình sứ trong tay lên.

Trông thiếu niên vừa bối rối vừa đáng thương, Bạch Du từng gặp Vạn Hoa Mộng hai lần nên thực sự không thể nào liên hệ thiếu niên trước mắt với vị đại tông sư tính tình cổ quái kia với nhau. Nàng không khỏi động chút lòng trắc ẩn, nói: "Công tử, không bằng để ta lên kiểm tra thuốc giải trước?"

Sau khi được Triệu Miên cho phép, Thẩm Bất Từ bèn nhận lấy bình sứ trong tay thiếu niên, xác định bên trong không cất giấu ám khí mới đưa chiếc bình cho Bạch Du.

Bạch Du đổ thuốc trong bình ra, cẩn thận ngửi ngửi, biểu cảm trở nên cực kỳ vi diệu.

Thứ thiếu niên đưa bọn họ đúng là thuốc giải song cổ đực cái.

Mà trong bình sứ quả nhiên chỉ còn đúng một viên.

Song cổ đực cái là tác phẩm Vạn Hoa Mộng cực kỳ tự hào, thuốc giải luyện chế muôn phần gian nan. Mặc dù biết công thức, tìm đủ dược liệu nhưng cần ít nhất ba tháng mới có thể hoàn thành luyện chế. Bây giờ mới bắt đầu luyện chế thuốc thì khẳng định không kịp.

Hai người, một viên thuốc giải... Tuy rằng cảm thấy có lỗi với tiểu vương gia nhưng nàng có nên nhân cơ hội này để điện hạ uống thuốc giải trước không?

Triệu Miên hỏi: "Sao rồi?"

Bạch Du đành phải ăn ngay nói thật: "Cậu ta không nói dối thưa công tử."

Thiếu niên tiếp tục đáng thương nói: "Các ngươi thấy rồi vậy có thể tha cho ta không, ta không kể cho ai nghe đâu. Các ngươi có thể đánh ngất ta nhưng đừng đánh chết ta là được..."

"Đúng là chỉ giỏi giả vờ, thật đáng xấu hổ." Ngụy Chẩm Phong khẽ nhếch mép: "Đánh ngất ngươi ư, để người xem kịch hay gì? Ngươi cũng lắm sở thích kỳ lạ quá quốc sư đại nhân."

Thiếu niên nóng nảy: "Ta không phải quốc sư mà!"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ngươi lùn như vậy, không phải Vạn Hoa Mộng thì là ai?"

Từ "thấp" vừa thốt ra sắc mặt thiếu niên đột nhiên thay đổi. Khuôn mặt vốn trong sáng như hoa lập tức trở nên lạnh lùng, đôi mắt âm lãnh như rắn đang bơi. Không biết có phải ảo giác không nhưng Triệu Miên nghe thấy tiếng rắn thè lưỡi.

Trong khoảnh khắc đó, một bóng đen lao tới chỗ Ngụy Chẩm Phong như tia chớp. Cũng may Ngụy Chẩm Phong phản ứng kịp thời, hắn nghiêng người tránh thoát một kích này, sau đó chỉ nghe thấy tiếng động nặng nề vang lên. Trên thân cây sau lưng Ngụy Chẩm Phong có một vết hằn giống như đuôi rắn.

Thân phận thật sự của thiếu niên vừa nhìn đã biết. Bốn người lộ vẻ đề phòng như thể đang đối địch với một kẻ thù đáng gờm, mỗi người nắm chặt vũ khí của mình.

Thiếu niên không keo kiệt khen ngợi: "Tiểu ca ca tuổi còn trẻ mà thân thủ tốt ghê, lá gan cũng lớn không kém." Gã chậm rãi nở một nụ cười tươi: "Ta hơi tò mò người nhìn thấu từ khi nào?"

Ngụy Chẩm Phong lời ít mà ý nhiều: "Vừa mới thôi."

Thiếu niên "ồ" một tiếng, cơn tức giận ban nãy gần như biến mất: "Không sai." Gã chuyển tầm mắt sang Triệu Miên rồi chỉ vào người hắn: "Ta đặc biệt chọn cho ngươi một mỹ nhân, ngươi thích hắn không? Hắn rất xinh đẹp, hai ngươi thực xứng đôi, là cặp đôi đẹp nhất mà ta từng thấy."

Ngụy Chẩm Phong vừa nói một tiếng "Ta" thì đã bị Triệu Miên lạnh lùng cắt ngang: "Tại sao ngươi phải làm thế?"

Triệu Miên vẫn luôn thắc mắc một điều, rốt cuộc Vạn Hoa Mộng có biết danh tính thực sự của y và Ngụy Chẩm Phong không. Nếu gã không biết, sự tình sẽ đơn giản rất nhiều; còn nếu gã biết, đây không còn là vấn đề giữa họ mà là lời tuyên chiến của Đông Lăng với hai nước Nam Bắc.

Ngụy Chẩm Phong ghé vào tai Triệu Miên nói nhỏ: "Ngươi hỏi gã như vậy gã sẽ trả lời sao?"

Triệu Miên đáp: "Có chứ, cha ta nói rằng những người như Vạn Hoa Mộng rất thích thể hiện bản thân."

Theo cách nói ban đầu của phụ hoàng là vai phản diện thường chết vì nói quá nhiều.

Chỉ thấy thiếu niên thiếu hứng thú, vẻ mặt mệt mỏi đáp: "Bởi vì cuộc sống nhàm chán, không có gì thú vị."

Lúc Vạn Hoa Mộng nói chuyện nhìn hơi ỉu xìu, như thể gã chỉ là một thiếu niên vô cùng nhàm chán không có ai làm bạn. Mà những lời tiếp theo của gã khiến gã trông như một đứa con nít quỷ có thể làm bất cứ điều gì vì niềm vui nhất thể.

"Sư huynh bảo ta tìm thứ gì đó có thể khiến ta vui vẻ, vì thế ta liền đi tìm." Đôi mắt thiếu niên sáng rực lên: "Ta muốn tham dự một hôn lễ hoành tráng nhiều niềm vui, để ta có thể tiếp đón thật nhiều khách mời, tiện thể theo dõi vô số gút mắc yêu hận của các người đẹp, xem họ cãi nhau, xem họ ân ái cũng rất thú vị. Đôi khi thậm chí có thể..." Hình như thiếu niên nghĩ tới cái gì đó, giọng nói đột nhiên im bặt.

Sư huynh mà Vạn Hoa Mộng vừa nhắc đến chắc chắn là thái hậu Đông Lăng.

Triệu Miên nhớ lại dung mạo của tiểu thư Lưu phủ, được xưng là tu hoa bế nguyệt, yến đố oanh thẹn. Thì ra đây là tiêu chuẩn chọn người của Vạn Hoa Mộng, chỉ chọn người nào đẹp mà xuống tay?

Ngụy Chẩm Phong thầm nghĩ phụ hoàng của Triệu Miên nói chí phải, Vạn Hoa Mộng đúng là tên lắm mồm. Gã hỏi tiếp: "Đường màu đỏ trên tay ngươi là gì?"

Thiếu niên ngẩn người, theo bản năng nắm lấy cổ tay, động tác không giống như cố ý giả vờ. Gã nhẹ gióng nói: "Cái này... A Mộng không nói được."

Triệu Miên không khỏi tự hỏi liệu Vạn Hoa Mộng đã ba mươi tuổi chưa, cho dù là vóc dáng hay cử chỉ lời nói, nhìn gã chẳng giống người trưởng thành chút nào.

Có thể gã sử dụng mặt người khác nhưng để bắt chước phong thái của người khác thì cần rất nhiều thiên phú. Ví dụ như Ngụy Chẩm Phong, dù đang dùng mặt của một tên làm cá ba mươi hai tuổi thì vẫn bị linh hồn mười tám tuổi bán đứng.

Thiếu niên ngây người một lát, sau đó bất ngờ ngẩng đầu nhìn bốn người họ, thần sắc trở nên hung ác: "Sư huynh nói nếu có người tự tiện xông vào Nam Cung, ta phải giết bọn họ."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Hẳn là vậy."

Nam Cung không chỉ là phủ đệ của Vạn Hoa Mộng mà còn cất chứa chìa khoá bí mật của Đông Lăng, giống như Phụ Tuyết Lâu của Bắc Uyên. Nếu có người dám đột nhập thì hắn nhất định sẽ giết người đó.

Trong nháy mắt, thiếu niên lộ ra một tia mê man: "Nhưng ta đã đợi thật nhiều thật nhiều năm cũng không có ai dám bén mảng. Các ngươi là người đầu tiên, giết chết thì quá đáng tiếc."

"Cho nên," Triệu Miên bình tĩnh nói: "Ngươi định chiêu đãi bọn ta như thế nào?"

"Các ngươi cô phụ tâm ý của ta, không cưới thì thôi còn định ăn cướp thuốc giải của ta, rõ ràng mình ta còn dùng không đủ." Thiếu niên tiếc nuối trả lời: "Nếu các ngươi không thể nào yêu nhau, vậy các ngươi phải chơi trò khác với ta."

Triệu Miên hỏi: "Ngươi biết bọn ta là ai không?"

Thiếu niên ngơ ngác nhìn y: "Ta không quan tâm."

Tim Ngụy Chẩm Phong đập thịch một cái, hơi nhướng lông mày lên.

Bốn chữ đơn giản vô cùng, Vạn Hoa Mộng nói hững hờ đến vậy, tự nhiên đến thế, không hề có chút hứng thú muốn ngụy trang nào.

Thứ mà Vạn Hoa Mộng không quan tâm không chỉ là danh tính của họ, mà thậm chí tất cả những hậu quả mà gã sẽ mang đến cho Đông Lăng này.

Cho dù có bỏ mình, cho dù Đông Lăng vong quốc hắn đều không để ý.

Lâu như vậy, quốc sư của Đông Lăng thật sự là một tên điên trăm phần trăm.

Đứng trước kẻ điên thì mọi âm mưu đều vô nghĩa

Vạn Hoa Mộng am hiểu cách dùng độc cổ, nếu luận về thuật dùng kiếm hay dùng thương hẳn sẽ không địch nổi bốn người họ. Nhưng cho dù họ có giết Vạn Hoa Mộng cũng chưa chắc sẽ có được viên giải dược còn lại.

Ngụy Chẩm Phong thấp giọng nói với Triệu Miên: "Hình hình không ổn rồi, rút trước đi."

Triệu Miên cũng cảm thấy không đúng lắm bèn quyết định thật nhanh: "Đi."

Triệu Miên vừa ra lệnh, Thẩm Bất Từ không lệnh mà tiến, cầm kiếm phóng thẳng về phía Vạn Hoa Mộng. Thẩm Bất Từ biết rõ chức trách của mình là che chở cho điện hạ rút lui.

Đường kiếm của Thẩm Bất Từ nhanh như chớp. Đúng như suy đoán của Ngụy Chẩm Phong, thứ mà Vạn Hoa Mộng không am hiểu nhất chính là đánh đơn với đối thủ. Cơ thể của gã quá gầy yếu, thoạt nhìn còn không cầm nổi một cây thương dài, nhưng gã đủ nhẹ nhàng và nhanh nhẹn nên né hết đường kiếm đâm đến liên hồi của Thẩm Bất Từ, mãi cho đến khi Ngụy Chẩm Phong đột nhiên xuất thủ.

Chỉ có kẻ ngốc mới đơn đấu.

Lưỡi kiếm sắc bén lưu loát cắt xẹt qua cánh tay Vạn Hoa Mộng, trong phút chốc áo trắng như tuyết của gã nhiễm máu tươi đỏ chói. Một kiếm cực sâu gần như có thể thấy được cả xương cốt, nhưng dường như Vạn Hoa Mộng không cảm nhận được đau đớn, gã chỉ khựng lại, cúi đầu ngơ ngác nhìn máu tươi nhỏ xuống mặt đất như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Vạn Hoa Mộng cứ như thể không nhìn thấy vết thương của mình, dù máu vẫn không ngừng chảy nhưng không muốn đưa tay lên che. Gã nhìn Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên rồi nói: "Các ngươi muốn giải dược đến vậy sao? Đừng giết ta mà, ta có thể đưa cho các ngươi, tháng sau muốn ăn gì ta sẽ cho các ngươi." Vạn Hoa Mộng cười rạng rỡ: "Nhưng mà, chỉ cho các ngươi một viên thôi."

Ngụy Chẩm Phong thúc giục: "Kệ hắn ta, đi mau."

"Các ngươi đi chơi đi." Đột nhiên giọng Vạn Hoa Mộng lớn hơn, vang khắp cả Yểm Nguyệt cư, giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng vồ về phía bọn họ: "Chờ đến khi mặt trăng tròn thật tròn, ta sẽ đến thăm các ngươi."

Dứt lời, dưới chân Triệu Miên đạp hụt một phát, y còn chưa biết chuyện gì thì đã nghe Bạch Du và Thẩm Bất Từ hô 'Công tử'

Cảm giác rơi xuống khiến con người ta sợ hãi, y không chịu được nữa muốn hét lên, nhưng nghĩ đến sẽ ảnh hưởng tới uy nghi thái tử của mình nên cố nhịn thật nhịn xuống.

Chờ lát nữa rơi xuống đất rồi, nhất định y phải cố lấy một tư thái thanh cao ưu nhã của thái tử.

Triệu Miên còn đang miên man suy nghĩ thì một cánh tay đã vươn ra vòng lấy eo y, giúp cho y đứng vững thân mình. Tốc độ rơi xuống cũng chậm hơn, bên tai còn nghe tiếng ồn ào náo động.

Sau khi một dư ảnh màu xanh lục bay qua trước mắt, Ngụy Chẩm Phong đã vững vàng đỡ y đáp đất.

Rơi cùng chỗ với bọn họ còn có một bình sứ chứa duy nhất một viên giải dược.

Triệu Miên còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay kia đã buông y ra, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Ngụy Chẩm Phong: "Ổn chứ?"

Một cơn gió thu thổi qua. Triệu Miên sốc lại tinh thần, dưới chân đã đạp đất, lý trí bắt đầu quay lại. Y phát hiện mình và Ngụy Chẩm Phong như đang ở một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó, còn Vạn Hoa Mộng, Bạch Du hay Thẩm Bất Từ không còn thấy đâu.

Triệu Miên ngắm nhìn bốn phía.

Nơi họ đang ở là một khu rừng trúc rậm rạp, côn trùng kêu không ngừng nghỉ, trong những cây trúc đó còn thấp thoáng thấy bầu trời mùa thu. Bây giờ đang là giữa trưa, con đường dưới chân họ trải rộng đến sâu trong rừng trúc rồi biến mất khỏi tầm nhìn.

"Đây là đâu vậy?" Triệu Miên hỏi.

Ngụy Chẩm Phong cúi người nhặt bình sứ lên: "Không biết, nhưng chắc chắn chúng ta còn trong núi ở Nam Cung." Lúc hắn xem bản đồ Nam Cung thì thấy có gì đó kỳ lạ, Yểm Nguyện Cư của Vạn Hoa Mộng hơi dị thường, quả nhiên bên trong có một nơi khác.

Triệu Miên thoáng thấy Ngụy Chẩm Phong cất bình giải dược đi, trong lòng cứ thấy bất an lạ thường. Y cố nén sự bất an này xuống sau đó bình tĩnh nói: "Vậy làm sao chúng ta ra ngoài được đây?"

Ngụy Chẩm Phong không lạc quan nói: "Vạn Hoa Mộng cố ý để chúng ta ở đây, chỉ sợ không thể ra ngoài dễ dàng được. Nhưng mà..." Ngụy Chẩm Phong híp mắt nhìn về phía trước: "Tới đâu hay tới đó, trước tiên chúng ta cứ đi dọc theo con đường này xem sao."

Con đường nhỏ không thấy điểm cuối, Triệu Miên có loại dự cảm không hay.

Đây là lần đầu tiên y ở với người ngoài kể từ khi rời cung, không có Thẩm Bất Từ, không có Chu Hoài Nhượng hay Bạch Du, cũng không còn ảnh vệ nào bảo vệ mình mà chỉ còn duy nhất Ngụy Chẩm Phong.

Triệu Miên nảy lên sự cảnh giác: "Ngươi đi trước đi."

Ngụy Chấn Phong nói: "Được, được."

Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ, cành lá rũ xuống quẹt qua quần áo của họ, lá trúc tươi mát, dù không có gió cũng mang đến cảm giác mát mẻ. Nếu đi dạo trong rừng trúc vào mùa hè cũng là một sự hưởng thụ, nhưng bây giờ đã là cuối thu, nó chỉ khiến cho người ta cảm thấy tay chân lạnh toát.

Triệu Miên phát hiện ra, rừng trúc cao chót vót này y hệt nhau, rất khó để nhận ra sự khác biệt bằng mắt thường. Có nghĩa là nếu không cẩn thận, họ sẽ lạc và đánh mất phương hướng.

Đi được nửa giờ, Triệu Miên nghe thấy tiếng nước chảy, y đang tìm nơi có tiếng nước phát ra thì bất thình lình va phải lưng Ngụy Chẩm Phong.

Triệu Miên bất mãn sờ sờ chóp mũi mình: "Lại làm sao vậy?"

"Nhìn đi."

Triệu Miên nhìn về phía trước, một gian nhà nhỏ trong rừng trúc thình lình xuất hiện trước mắt họ.

Gian nhà này được xây dựng khá thú vị, như thể là một nơi ẩn dật của một cao nhân.

Trong khoảng sân nhỏ đó có hàng rào tre bao quanh, sân trồng rất nhiều loại hoa cúc đủ màu sắc nở vào dịp cuối thu, rõ ràng là có người chăm sóc cẩn thận, ngước mắt nhìn lên là dãy núi sừng sững mây mù vây quanh, đẹp không sao tả xiết.

Triệu Miên không kiềm lòng được: "'Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn' ."

Ngụy Chẩm Phong không hiểu phong tình: "Ồ, còn có thời gian ngâm thơ thoải mái nhỉ, không hổ là ngươi, thái tử Nam Tĩnh."

Triệu Miên cãi lại: "Chuyện thái tử không mượn ngươi quan tâm."

Sau gian nhà nhỏ là một con suối trong vắt, mặt nước bốc hơi khói, đến gần còn ngửi thấy mùi thơm của thảo mộc, Ngụy Chẩm Phong đoán đây là nơi để tắm thuốc.

Triệu Miên đi tới suối nước nóng bên cạnh nhìn kỹ. Con suối này lớn đến mức có thể bơi quanh hai vòng, đáy suối cuồn cuộn không ngừng.

Triệu Miên xắn ống tay áo lên, đưa tay về phía con suối.

Ngụy Chẩm Phong tóm lấy cổ tay y rồi dạy y như đang dạy một đứa em trai nhỏ: "Cứ hở một chút là ngươi lại muốn kiếm chuyện đúng không, ngươi định làm gì?"

Triệu Miên khó hiểu: "Thì thử xem sự kỳ lạ của suối nước nóng này."

Ngụy Chẩm Phong cười nhạo y: "Nếu vậy thì ngươi không thể dùng tay thử được, đồ ngốc."

Ngụy Chẩm Phong buông tay ra, lấy một chiếc lá trúc bên cạnh thả vào trong suối. Hai người nhìn chằm chằm lá trúc ung dung xoay tròn, sau đó ---- không có gì xảy ra cả.

Triệu Miên 'à' một tiếng: "Xin hỏi vương gia, ngươi kiểm tra được cái gì rồi?"

"Tóm lại, đồ của Vạn Hoa Mộng cứ bớt đụng vào thì tốt hơn." Ngụy Chẩm Phong miễn cưỡng tìm lý do cho mình: "Đi vào nhà xem thử đi."

Gian nhà̀ sáng sủa rộng rãi, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ tre chiếu xuống những đốm nhỏ trên bàn sách như tạo thành những bóng âm dương mờ ảo. Trên bàn có nghiên mực, dùng để vẽ lên giấy Tuyên Thành cùng với những loại bút lông với nhiều kích cỡ khác nhau.

Có vẻ như chủ nhân gian nhà nhỏ này rất thích vẽ tranh.

Triệu Miên nhớ đến bức tranh mà y đã đưa cho Vạn Hoa Mộng. Lẽ nào, nó cũng có liên quan đến Cố Như Chương?

Đồ đạc trong phòng được bày biện đơn giản, ngoài chiếc bàn này thì đều là những vật dụng cần thiết cho cuộc sống. Triệu Miên tìm quanh một lần nhưng không thấy chủ nhân của những bức tranh được để lại.

Ngụy Chẩm Phong cũng tìm nhưng không phát hiện ra manh mối hữu dụng nào. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, chỉ còn nửa canh giờ nữa trời sẽ tối, hai người quyết định không lãng phí thời gian điều tra nữa mà phải tìm cách ra ngoài trước.

Sau khi rời khỏi gian nhà, họ lại vào rừng trúc. Ngụy Chẩm Phong đánh dấu vào thân trúc: "Nhân lúc mặt trời vẫn còn chúng ta cứ đi về hướng tây."

Vẫn còn trên địa bàn của Vạn Hoa Mộng nên hai người không dám chậm trễ, cẩn thận đi dọc theo ánh hoàng hôn, vừa đi vừa đánh dấu. Nhưng sau nửa canh giờ bọn họ vẫn quay về lại điểm xuất phát là căn nhà nhỏ kia, hai người nhìn nhau rồi nhìn những vết mình đã đánh dấu, mặt không cảm xúc.

Ngụy Chẩm Phong gãi mí mắt, đề nghị: "Thử một lần nữa không?"

Triêệu Miên: "Được, nhưng lần này đến lượt ta làm dấu."

Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Có khác gì nhau à?"

Triệu Miên cười xem thường: "Tất nhiên."

Cái gọi là ký hiệu của Ngụy Chẩm Phong chỉ là một mũi tên chẳng có chút thẩm mỹ nào, làm sao có thể so sánh với ám hiệu mà y tỉ mỉ thiết kế. Mỗi một ám hiệu khác nhau đại biểu một phương hướng và tin tức khác nhau.

Đáng tiếc ký hiệu dù đẹp đẽ đến đâu thì quỷ đả tường vẫn là quỷ đả tường. Sau hai vòng như vậy, cả hai lại trở về điểm xuất phát.

Ngụy Chẩm Phong hào phóng lựa chọn bỏ cuộc: "Xem ra chỉ đi thôi thì không ra ngoài được, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi."

"Không nghĩ nữa." Triệu Miên uể oải nói: "Ta đói bụng."

Kể từ khi rời Tự Viên đêm qua, y đã nhịn đói cả ngày trời.

Ngụy Chẩm Phong thở dài: "Ta cũng thế."

Triệu Miên: "..."

Cùng là cao thủ với kỹ năng xuất chúng vậy mà chênh lệch giữa Ngụy Chẩm Phong và Thẩm Bất Từ lại không hề nhỏ.

Mặc dù Triệu Miên được nuông chiều từ bé nhưng cuối cùng vẫn là một thiếu niên, không đến mức phải dựa vào tiểu vương gia nước láng giềng thì mới có thể sống sót được.

"Ngươi đứng đây đừng nhúc nhích." Triệu Miên nói: "Ta đi tìm thứ gì để no bụng cái đã."

Ai ngờ mới đi được nửa bước chân đã bị Ngụy Chẩm Phong nắm cổ áo kéo lại, hắn nén cười nói: "Đổi lại đi, ngươi ở đây chờ." Hắn ném mồi lửa ngược về phía Triệu Miên: "Biết nhóm lửa không?"

Triệu Miên gật đầu: "Biết."

Ngoài cưỡi ngựa bắn cung, sư phụ y còn dạy không ít những kỹ năng sinh tồn bên ngoài, hòng chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào khẩn cấp.

Triệu Miên tìm một vài ống tre khô và lá tre rồi đốt lửa trong sân. Trời đã tối đen như mực, sương đêm dày đặc, y chỉ mặc một bộ đồ trắng đơn bạc, cả người lạnh toát.

Ngụy Chẩm Phong bê một búi măng về, thấy sắc mặt Triệu Miên không ổn lắm bèn hỏi: "Sao thế?"

Triệu Miên nói: "Lạnh."

"Vậy ngươi đốt lửa lớn hơn đi."

Triệu Miên khoanh tay lại, nhích về phía ngọn lửa.

Hai người lấy xoong nồi từ trong nhà ra, múc một gáo nước giếng, nấu một nồi canh măng vị hết sức bình thường, canh măng không thể nhai được.

Măng cuối thu đã quá già, lại không có gia vị, Triệu Miên uống được một nửa rồi thôi. Y ôm cái chén trong tay, cảm thấy cơ thể mình dần dần ấm lại.

Đêm khuya tĩnh lặng vô trần, ánh trăng như nước rọi xuống khu vườn đơn độc, một đống, lửa hai thiếu niên.

Vốn phải là một bức tranh cảnh đêm đẹp đẽ, nhưng Triệu Miên không quan tâm đến việc thưởng thức nó, sợi dây trong lòng y đã vô sức xiết chặt hơn, thời gian dần trôi, gần như khiến y không thể nào thở nổi.

Y ngước nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời rồi hỏi: "Đã qua giờ tý rồi hả?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "chắc là qua rồi, hôm nay là ngày 13 tháng 10."

Triệu Miên lẩm bẩm: "Mười ba..." Giờ tý ngày mai kết thúc, Song cổ đực cái trong cơ thể y sẽ phát tác.

Ngụy Chẩm Phong cũng nghĩ đến chuyện này nên vẻ mặt trầm ngâm hiếm thấy: "Không biết tình hình nhóm Vân Ủng Họa Tụ bên ngoài thế nào, e là các nàng cũng đang nghĩ cách vào cứu chúng ta."

"Đừng lo, ta có chiêu dự phòng." Triệu Miên an ủi bản thân: "Thất bại cũng không sao, sẽ có người giúp ta lấy thuốc giải."

Y đã sắp xếp ổn thoả từ đâu, nếu chiều ngày 14 mà tin tức thành công của y chưa truyền tới, Chu Hoài Nhượng sẽ thông báo cho Thừa tướng xuất chiêu.

Ngụy Chẩm Phong lắc đầu, hình như đang cảm thán cái gì đó của Triệu Miên: "Điện hạ, người có bao giờ nghĩ tới vấn đề này không?"

"Vấn đề gì?"

"Đó là Vạn Hoa Mộng không có thuốc giải, mặc dù giết Vạn Hoa Mộng, mặc dù đại quân tiếp cận Đông Lăng, mặc dù Bắc Uyên bắt tay với Nam Tĩnh diệt trừ Đông Lăng, nhưng không có chính là không có, gã không thể moi ra thuốc giải đâu."

Triệu Miên vẫn không thể hiểu được chứ đừng nói là tiếp thu: "Nhưng tại sao gã phải làm thế? Chỉ vì niềm vui mà sẵn sàng đặt quốc gia và nhân dân vào chỗ vạn kiếp bất phục ư?"

"Ngươi không nghe gã nói à? Gã không quan tâm." Ngụy Chẩm Phong lãnh đạm nói: "Gã không quan tâm chúng ta là ai, cũng không quan tâm đắc tội chúng ta sẽ gây ra hậu quả gì. Đối với gã Đông Lăng chẳng là gì cả... gã không có thứ gì phải dè chừng."

Một khi con người không còn gì để quan tâm thì họ chẳng sợ bất cứ điều gì.

Không sợ tra tấn, không sợ uy hiếp, càng không sợ chết.

Triệu Miên mắng hai tiếng "tên điên" xong lại không cam lòng nói: "Có lẽ Vạn Hoa Mộng không quan tâm nhưng Lục Vọng thì sao? Lão mặc kệ Đông Lăng luôn sao?"

Lục Vọng chính là tên thật của thái hậu Đông Lăng đương triều, đồng thời là chủ nhân chân chính của vạn dặm giang sơn Đông Lăng.

Ngụy Chẩm Phong cười khẽ: "Chuyện đó ta không biết."

Triệu Miên mím môi, y không đồng ý với lời nói của Ngụy Chẩm Phong.

Vạn Hoa Mộng không phải quái vật, gã là con người mà phàm là người ắt sẽ có điểm yếu.

Giống như Thừa tướng vậy, nhìn từ ngoài thì là quyền thần Nam Tĩnh không thể chê được, nhưng một khi gặp chuyện liên quan đến phụ hoàng thì nhược điểm tự bại lộ, làm ra một số việc mà chỉ "gian thần" mới làm nổi.

Mấy năm trước trong kinh thành xuất hiện một nam nhân vừa đẹp vừa tài giỏi, vất vả một đường thi khoa khảo rồi thi đình, trở thành Thám Hoa lang do thiên tử khâm điểm. Sau này bởi vì say rượu làm thơ ca ngợi vẻ đẹp của thiên tử mà bị Thừa tướng cách chức rồi đuổi về quê, cả đời không thể nhập sĩ được nữa.

Thừa tướng còn như thế huống chi là Vạn Hoa Mộng.

Nghĩ đi nghĩ lại chắc y đã bỏ qua điều gì đó rồi.

Trong đầu bỗng nảy lên một ý tưởng, Triệu Miên buột miệng thốt ra: "Không đúng, Vạn Hoa Mộng có người thương."

Ngụy Chẩm Phong chán đến mức nghịch trúc: "Hả?"

Vạn Hoa Mộng cũng trúng Song cổ đực cái giống bọn họ. Song cổ, hai người trúng cổ, vậy người còn lại xứng đôi là ai? Một cái tên hiện ra trong đầu Triệu Miên.

Là Cố Như Chương.

Có lẽ Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng biết nhau ở đám cưới ở Tự Viên vào đầu năm. Sau đó không biết vì lý do gì mà cả hai bị trói bằng dây tơ hồng, Vạn Hoa Mộng không chịu giao thuốc giải nên Cố Như Chương phải đến núi Nam Cung... ứm ừm với Vạn Hoa Mộng mỗi tháng một lần.

Khu rừng trúc nơi họ đứng có thể là chỗ ở tạm của Cố Như Chương khi đến Nam Cung.

Thủ phụ của vong quốc Tây Hạ và quốc sư Đông Lăng...? Quá ghê gớm?

Nhưng ngay cả y và tiểu vương gia Bắc Uyên cũng bị bắt ép ở cùng nhau, cho nên ngẫm lại thì gian tình giữa Vạn Hoa Mộng và Cố Như Chương không tính là chấn động lắm.

Hiện giờ Tây Hạ đã bị diệt, mặc dù Cố Như Chương không chết nhưng chỉ sợ cũng sống không bằng chết. Thiếu Cố Như Chương, Vạn Hoa Mộng chỉ có thể uống thuốc giải để giải cổ.

Ngụy Chẩm Phong quơ tay trước mặt Triệu Miên: "Sao ngươi đơ ra rồi?"

Triệu Miên bèn lấy lại tinh thần. Là một trong đầu sỏ khiến Tây Hạ diệt vong, thậm chí còn là người Bắc Uyên đầu tiên ngồi lên long ỷ Tây Hạ, hẳn là Ngụy Chẩm Phong biết chút gì đó về việc Cố Như Chương rớt đài mà những người khác không biết.

Nhưng nếu hỏi thăm Ngụy Chẩm Phong về chuyện Cố Như Chương liên quan đến bảo vật Tây Hạ là hành động không hề sáng suốt.

Triệu Miên nhàn nhạt trả lời: "Ta đang nghĩ hẳn là Vạn Hoa Mộng để tâm đến sư huynh của gã."

"Lục Vọng?" Ngụy Chẩm Phong khẽ hừ một tiếng: "Ta không nghĩ vậy. Có câu yêu ai yêu cả đường đi, nếu Vạn Hoa Mộng thật sự quan tâm đến Lục Vọng thì sao có thể rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan quần thần bức vua thoái vị. Nhưng bây giờ việc này không còn quan trọng nữa." Hắn nhạt nhẽo ném cành trúc vào đống lửa rồi đứng dậy: "Việc cấp bách vẫn nên rời khỏi cái nơi quỷ quái này đã."

Quan trọng là ban ngày họ còn không rời khỏi đây được thì nói gì đến buổi tối, thôi thì nghỉ ngơi một chút để ngày mai tái chiến.

Trong phòng có hai chiếc giường trúc, mỗi người một chiếc, cả đêm không quấy rầy nhau, chẳng qua bọn họ đều ngủ không ngon. Trong lòng mỗi người đều có một chiếc đồng hồ cát, thời điểm đồng hồ cát chạm đáy là lúc Song cổ đực cái tấn công.

Hai người trơ mắt nhìn lớp cát mịn phía trên chiếc đồng hồ cát ngày càng ít đi mà không thể làm gì được.

Ngày hôm sau, tâm trạng hai thiếu niên thay đổi rõ rệt. Triệu Miên không còn "Thải cúc đông li hạ", Ngụy Chẩm Phong không còn nghịch cành trúc, thậm chỉ không nói mấy lời nhảm nhí nữa. Cả hai mất hết hứng cãi lộn, chỉ dồn tâm trí vào việc tìm lối ra.

Hai người như đã lật ngược phòng nhỏ, hận không thể đào sâu ba thước nhưng vẫn không tìm thấy manh mối nào hữu ích. Cuối cùng cả hai đành phải dùng hai chân cố gắng bò ra ngoài, song dù đi hướng nào thì kết quả cũng trở về chỗ cũ.

Khu rừng trúc này cứ như "chốn đào nguyên" độc lập, ngoại trừ chủ nhân của nó thì không một ai có thể tự nhiên ra vào. Rõ ràng núi non Nam Cung đang ở ngay trước mắt nhưng bọn họ lại bị nhốt ở đây, hoàn toàn không tìm ra phương hướng.

Rừng trúc là vật chết, thứ duy nhất "động" là nước suối không biết từ đâu tràn vào ao nước nóng. Bọn họ men theo hướng nước chảy xuôi tìm đường ra, nhưng muốn đào suối thì cần đào ba thước đất, đào ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đào được.

Huống hồ bọn họ làm gì có đủ ba ngày ba đêm để lãng phí.

Hai thiếu niên kiêu ngạo phải thừa nhận rằng, kẻ đứng đầu tứ đại tông sư trên thiên hạ - Vạn Hoa Mộng thực sự xứng đáng với cái danh xưng đó.

Sau khi trở về chỗ cũ, Ngụy Chẩm Phong ngồi bệt xuống bậc thềm đá, bất chấp tất cả nói: "Được rồi, không lộn xộn nữa, chờ chết thôi."

Triệu Miên cũng bực bội cáu kỉnh, cảm giác bức bối mãnh liệt khiến y không thể duy trì sự bình tĩnh thường ngày. Y đưa ra câu hỏi mà hai người họ đã cố tình tránh né suốt thời gian qua: "Tại sao lại nằm chờ chết, không phải còn một viên thuốc giải sao?"

Ngụy Chẩm Phong cười: "Người cũng nói là "một viên" kìa." Hắn nhấn mạnh hai chữ "một viên": "Thế ngươi ăn hay ta ăn?"

Triệu Miên hơi căng thẳng trong lòng, giả vờ lơ đãng hỏi: "Ngươi cho ta ăn không?"

Ngụy Chẩm Phong hỏi ngược lại: "Cho ngươi ăn thì ngươi còn quản ta nữa không?"

Triệu Miên không còn lời gì để nói.

"Thực tế là vậy, hoặc là chúng ta cùng nhau sống sót, hoặc là một trong hai phải chết." Ngụy Chẩm Phong nhìn y, ngữ khi khó phân biệt: "Chắc ngươi biết ngươi đánh không lại ta nhỉ, điện hạ."

Triệu Miên vẫn chưa trả lời. Y khẽ nhìn vào ngực Ngụy Chẩm Phong, đó là nơi hắn cất thuốc giải.

"Tóm lại." Ngụy Chẩm Phong chậm rãi hỏi: "Ngươi muốn thử một lần không?"

Triệu Miên bỗng chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo giấu trong ống tay áo, đây là dao găm mà Ngụy Chẩm Phong đã đưa cho y vào cái hôm hắn dẫn y khám phá Tự Viên.

"Không thử." Triệu Miên buông tay ra, bình tĩnh nói: "Ta đồng ý ta đánh không lại ngươi."

Ngụy Chẩm Phong nhẹ nhàng thở ra: "Điểm này ngươi không cậy mạnh là tốt rồi."

Lại là một khoảng im lặng khác.

Ngụy Chẩm Phong muốn nói gì đó nhưng kịp thời ngăn lại lời muốn nói, cuối cùng sắp xếp lại câu chữ rồi hỏi: "Ngươi từng làm chuyện này chưa?"

Thái tử mười tám tuổi của một quốc gia chắc không chạy ngược chạy xuôi giống hắn quanh năm, không đến mức phương diện này không có kinh nghiệm chứ.

Còn đại ca của thái tử lúc bằng tuổi Triệu Miên cũng đã thê thiếp thành đàn, con cái mấy đứa.

Triệu Miên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nói: "Ta không rành lắm, nếu ngươi biết thì có thể... dạy ta." Nói đến nửa câu sau, ngữ khí của Ngụy Chẩm Phong hơi do dự và không chắc lắm, hình như đang thuyết phục bản thân: "Giữ mạng quan trọng hơn nhỉ? Giữ được rừng xanh thì sợ gì hết củi đốt."

Ngụy Chẩm Phong vốn tưởng mình đã nhượng bộ rất lớn, không ngờ thái tử điện hạ không hề cảm kích.

"Ngươi nói thì dễ lắm." Triệu Miên lạnh lùng bảo: "Ngươi cảm thấy ta sẽ phản ứng với gương mặt này của ngươi sao? Tắt đèn nhắm mắt còn không biết làm nổi chưa."

Ngụy Chẩm Phong cười cười, có phần hả hê: "Vậy hết cách. Ta đồng ý làm nhưng ai bảo ngươi bất lực."

"Ngươi cố ý đúng không?" Triệu Miên thẹn quá thành giận, nói không nể nang: "Cố ý làm cái mặt đen thui trước mặt ta để cướp thế chủ đạo vào thời khắc then chốt đúng không?"

Ngụy Chẩm Phong chế giễu: "Ngươi nói lý chút đi được không, ta là tiên tri à, sao ta biết được chuyện sẽ diễn ra tới mức này chứ? Ngươi nghĩ ta muốn bị ngươi ghét bỏ hả, chẳng làm gì tự nhiên chê ta xấu, ta không ức chế sao? Ồ, ngươi khó chịu còn ta thì không? Nếu không phải vì thể diện của Nam Tĩnh ta đã..."

Thấy biểu cảm của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong đột nhiên im bặt.

Mỗi khi tức giận, hai má thái tử điện hả liền đỏ bừng như say rượu, trong mặt lộ rõ lửa giận nhưng trong mắt người khác như nhuốm men say.

Ngụy Chẩm Phong nuốt xuống những lời khó nghe tiếp theo: "Ờ ờ, không cãi với điện hạ nữa." Hắn bực bội nhíu màu: "Có sức cãi nhau không bằng lấy đó để nghĩ xem nên làm gì kế tiếp."

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Ngoài chờ thì có thể làm gì bây giờ."

Bây giờ y chỉ có thể hy vọng Thừa tướng và Thẩm Bất Từ có thể cứu. Lúc này hẳn là người do Thừa tướng sắp xếp đã đến kinh đô Đông Lăng, muốn gây áp lực mạnh mẽ đối với Lục Vọng.

Tất nhiên, còn một việc nữa mà y có thể tự làm.

Y không bài xích chuyện làm tình, đây bản năng của con người, cho dù hiện tại không có thì sau này cũng sẽ có.

Nhưng y ghét nhất là bị người khác ép buộc làm chuyện này với Ngụy Chẩm Phong một cách miễn cưỡng. Nếu sáu năm nay Ngụy Chẩm Phong không trưởng thành nhanh như vậy, y cũng sẽ...

Một viên thuốc giải, hai người, đây là "trò chơi" Vạn Hoa Mộng muốn họ chơi.

Nếu nhất định y phải chọn cái này hay cái kia...

Nhận ra ác ý đang bành trướng trong lòng không kiểm soát, Triệu Miên vội vàng nhắm mắt lại.

Ngụy Chẩm Phong ở bên cạnh vẫn chưa chú ý tới sự khác thường của Triệu Miên. Hắn nghi ngờ nhìn tay mình, không biết khi nào trên tay phải đã xuất hiện điểm bất thường. Màu nâu nhạt dần để lộ lòng bàn tay thon thả trắng nõn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.