Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Na | Beta: Phương June

***

Vì ta thích nhìn người khác quỳ.

Triệu Miên xa nhà lâu như vậy nên không thể nào chỉ đem mỗi hai người Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng được. Nơi đến của thái tử điện hạ đều có không ít ảnh vệ đang âm thầm bảo vệ cho chu toàn của y, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể nhận sự phân phó.

Nhóm ảnh vệ được huấn luyện nghiêm ngặt từng người một, chưa đến nửa ngày, chuyện của Lý Nhị đều đã được bọn họ đều tra đến từng chân tơ kẽ tóc.

Nội thành Trùng Châu đúng thật là có một tên Lý Nhị làm cá, an phận thủ thường làm cá hai mươi năm, cha mẹ đều đã mất, vì hoàn cảnh gia đình bần hàn nên mãi không lấy được một nàng dâu, ba mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn cô đơn một mình ---- là bách tính phổ thông bình thường muốn khen cũng chẳng có gì khen được, trông không có gì đáng ngờ cả.

Triệu cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ qua lời kể của hắn cũng tồn tại mồn một. Con gái nhà bán đậu hũ, thông gia với nhà Lý Nhị từ bé và đã qua đời vì bệnh năm mười sáu tuổi. Về sau Triệu gia chuyển nhà đi, Lý Nhị cũng dần dần cắt đứt liên lạc với họ.

Sau khi Chu Hoài Nhương Nghe xong, còn hơi cảm động: "Cô nương bán đậu hủ qua đời hơn mười năm, Lý Nhị còn vì nàng ta thủ thân như ngọc, thề sống thề chết không chịu cưới, đúng là đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa được."

"Ngươi cảm động cái gì." Triệu Miên nói một câu cắt ngang những huyễn tưởng tuyệt đẹp của Chu Hoài Nhượng: "Lý Nhị vừa đen vừa nghèo, hắn muốn cưới cũng chẳng ai thèm gả cho."

Chu Hoài Nhượng muốn nói lại thôi, muốn thôi nhưng vẫn muốn nói, cuối cùng lên tiếng: "Điện hạ nói đúng lắm ạ."

Ngoài lai lịch của Lý Nhị, Thẩm Bất Từ còn đem đến một tin tức khác cho Triệu Miên: "Điện hạ, trên dưới Lưu phủ ở Trùng Châu, toàn bộ hai trăm nhân khẩu đều mất tích chỉ trong một đêm."

Triệu Miên hơi ngạc nhiên: "Mất tích sao?"

Thẩm Bất Từ: "Vâng."

Triệu Miên đợi thêm một chốc nhưng mãi vẫn không đợi được câu tiếp theo. Y sa sầm mặt mày nói: "Lúc Cô hỏi lại ngươi, ý là muốn ngươi phải nói thêm đi chứ. Ngươi im lặng ít nói thì được nhưng không được tích chữ như vàng giống như Cô nghe chưa, vì như vậy trông cái tên hộ vệ như ngươi còn uy nghiêm cao ngạo lạnh lùng còn hơn Cô nữa ----- ngươi hiểu ý Cô chưa?"

Thẩm Bất Từ: "Hiểu ạ."

Triệu Miên: "..."

Thẩm Bất Từ: "..."

Triệu Miên ôm đầu: "... Nói tiếp đi."

Thẩm Bất Từ nói: "Trước đó một ngày, Lưu phủ còn đang chuẩn bị tang sự cho Lưu cô nương, đến sáng sớm ngày hôm sau, chủ quân chủ mẫu ở phía trên Lưu phủ cho đến tôi tớ nô tỳ bên dưới đều mất dạng. Trong phủ không hề có bất cứ một dấu vết vùng vẫy xô xát nào, không ai biết họ đã đi đâu, một gia đình hơn trăm người đều biến mất như sương khói. Dân gian truyền miệng nhau rằng, vì Lưu tiểu thư treo cổ nên đã chọc cho quốc sư tức giận, liên lụy đến cả toàn tộc rơi vào cảnh sống không thấy người, chết chẳng thấy xác."

Triệu Miên hỏi: "Tình hình trong thành Trùng Châu thế nào?"

Thẩm Bất Từ nói: "Lòng người bàng hoàng, bách tính giận mà không dám nói gì."

Triệu Miên thấy khó hiểu: "Nếu thật sự là do quốc sư ra tay thì đã có thể tàn sát thẳng tay cả Lưu phủ rồi, giết gà dọa khỉ như thế hiệu quả sẽ tốt hơn."

Thẩm Bất Từ nói: "Có người còn nói, nhóm người Lưu phủ đã bị đưa đến Nam Cung, lấy xác nuôi cổ."

Tuy nói là chuyện của quốc gia khác nhưng Triệu Miên nghe xong vẫn không khỏi nhíu mày: "Quốc sư một nước mà lại xem mạng người như cỏ rác như vậy, lại được Thái hậu dung túng vô độ, không cần đến lượt Bắc Uyên xuất thủ thì sớm muộn gì Đông Lăng cũng vong quốc."

Thẩm Bất Từ nói: "Vâng." Hắn nghĩ nghĩ rồi chèn thêm một câu: "Điện hạ nói chí phải, không cần Bắc Uyên xuất thủ, sớm muộn gì Đông Lăng cũng vong quốc ạ."

"Khoan đã." Triệu Miên hơi suy nghĩ, lẩm bẩm: "Bắc Uyên sao."

Triệu Miên nhớ kỹ rằng Thừa tướng đã từng dạy y, để phán đoán kẻ thủ ác phía sau một sự kiện là ai, cách nhanh và đơn giản nhất đó là nhìn vào việc như ai mới là kẻ được lợi nhiều nhất.

Ví như Vạn Hoa Mộng ngày một trở nên táo tợn, khiến dân oán thán, lời quan can ngăn không ngừng, cuối cùng khiến Thái hậu không thể không ra mặt cản trở. Huynh đệ bất hòa, nội loạn ở Đông Lăng, không còn nghi ngờ gì nữa kẻ được lợi nhất chính là Bắc Uyên đang thèm khát nước Đông Lăng này.

Triệu Miên từ ngàn dặm xa xôi vào nước Đông Lăng, cầm được một vật trong tay Vạn Hoa Mộng. Y tin chắc thứ như vậy cũng có lực hấp dẫn với Bắc Uyên, những tên 'cọc ngầm' của Bắc Uyên tại Trùng Châu hành động cũng không có gì là lạ.

Đông Lăng, Vạn Hoa Mộng, Song cổ đực cái và cả tên làm cá đen nhẻm trông không hề đơn giản này... Bây giờ đã đủ hỗn loạn, nếu còn dính líu tới Bắc Uyên, khống chế tình thế này e lại càng thêm khó.

"Phái người đi dò la chuyện mất tích của cả Lưu phủ đi." Triệu Miên nói: "Chưa chắc việc này là do Vạn Hoa Mộng ra tay đâu."

Thẩm Bất Từ: "Vâng."

"Đúng rồi điện hạ." Chu Hoài Nhượng nói: "Lý Nhị tắm xong rồi ạ, hắn kêu muốn nói chuyện với người."

Triệu Miên xốc lại tinh thần, nhận mũ đen trên tay Thẩm Bất Từ: "Truyền."

Lý Nhị bị ép tắm một canh giờ, mãi đến khi trên người không còn tanh mùi cá nữa mới thôi, da bị tẩy sạch sẽ hết cả. Hôm nay hắn đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ hơn, cả người phăng phiu không ít nhưng mặt trông vẫn cứ xấu.

Triệu Miên ngồi trên chiếc ghế bạch đàn, ngước mắt nhìn lướt hắn: "Sao nào?"

Lý Nhị xích lại gần một bước, tò mò hỏi: "Ngươi ở trong phòng sao còn mang mũ làm gì?" Vì thể hiện sự tôn trọng, hắn lại chèn thêm câu: "Công tử?"

Triệu Miên nói cho có: "Vậy tại sao ngươi làm da mình trở nên đen nhẻm vậy hả?"

Lý Nhị thấy khó hiểu: "Cái này sao mà làm được, trời sinh ta vậy mà."

Triệu Miên lười nói nhảm với tên làm cá: "Có gì nói lẹ."

"À, là thế này, ta..."

"Quỳ xuống nói."

Lý Nhị nghiêng đầu, đánh giá chàng công tử trẻ tuổi trước mặt.

Một thân cẩm y hoa lệ tinh xảo tuyệt vời, gương mặt được che phía sau tấm mạng, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng mơ hồ mông lung.

Nhưng dù cho không nhìn rõ mặt vẫn có thể tưởng tượng ra gương mặt của người thiếu niên này ----

Triệu Miên nói: "Không muốn sao."

"Cũng không phải." Lý Nhị cười cười: "Chỉ là ngươi có phải mẹ vợ ta đâu, tại sao ta phải quỳ ngươi chứ."

"Vì ta thích nhìn người khác quỳ đấy." Triệu Miên nói như lẽ hiển nhiên: "Cũng vì cái mạng nhỏ của ngươi bây giờ lọt thỏm trong tay ta, ta có thể xử trí bất cứ khi nào."

Trông Lý Nhị có vẻ như không bị hù gì: "Nhưng mà ngươi xử trí ta thế nào đây? Ta có sợ chết đâu, giờ ta với ngươi lại còn là châu chấu chung dây, lỡ mà không tìm được giải dược, ngươi giết ta thì độc vẫn sẽ bộc phát cho một người, tới lúc đó ngươi chết còn thảm hơn ta nữa đấy."

"Có vẻ như ngươi không để ý đến một điều. Mặc dù lúc này ta không tiện lấy mạng ngươi nhưng ta vẫn có thể tra tấn ngươi từ từ." Triệu Miên dịu dàng nói: "Ví như túm tóc ngươi đập vào tường, hay treo ngươi lên xà ngang, chờ ngươi sắp chết rồi mới cứu, cứ lặp đi lặp lại như vậy."

Lý Nhị im lặng một chốc: "Xin lỗi công tử, ta thừa nhận thái độ vừa rồi của ta có hơi tệ, nhưng..."

"Nhưng ngươi vẫn không muốn quỳ, đúng không?" Triệu Miên nói bóng nói gió: "Cũng không biết cái cốt cách khinh người này của ngươi từ đâu mà có nữa."

"Ngươi hiểu lầm rồi." Lý Nhị cười nói: "Ta là một tên làm cá thì sao mà có cốt cách mạnh mẽ đó được, chẳng qua là lớn tuổi, đi đứng không tiện nên có thể không quỳ thì tất nhiên không muốn quỳ thôi. Nhưng đã bị ngươi uy hiếp đến mức này, ta cũng rất sợ mà. Nếu ngươi thật sự thích nhìn người khác quỳ như vậy thì ta quỳ là được."

Nói rồi quỳ thụp xuống đất.

Triệu Miên vừa ra đời đã là thái tử, từ dân chúng bách tính cho đến quan lớn quyền thần, đã có không biết bao nhiêu người quỳ trước mặt y. Bây giờ cong gối vì y lại có thêm một tên Lý Nhị, không hiểu vì sao nhưng y cảm thấy mình không cao cao tại thượng được bao nhiêu cả.

Lý Nhị quỳ gối trước mặt y như vậy, không cố sức ưỡn thẳng lưng, rõ ràng là trong lòng hắn không phục nhưng cũng không đối mặt qua loa. Hắn tùy ý quỳ xuống như thể vốn cũng không để bụng chuyện này, cho nên không có gì sỉ nhục cả.

Lý Nhị ngẩng đầu nhìn y: "Có thể nói chuyện chưa."

Triệu Miên nén cơn bất mãn trong lòng lại, bình tĩnh nói: "Nói đi."

Lý Nhị đáp: "Bây giờ chắc chúng ta sẽ phải đi kinh thành tìm quốc sư, ta muốn hỏi kế sách của chúng ta."

Triệu Miên trả lời: "Không có kế sách."

Lý Nhị thở dài mang âm điệu "người trẻ thời nay chẳng biết trời cao đất dày" nói: "

"Quốc sư hộ quốc của đại Đông Lăng chúng ta là một trong bốn đại tông sư, Thiên hạ lớn như vậy cũng chỉ có ba người mới có thể sánh ngang được với gã. Nếu chúng ta muốn lấy giải dược từ tay gã, trừ khi là đến đó bán cá chứ không thể đi mà không có kế hoạch được."

Triệu Miên hỏi lại: "Ngươi có cao kiến gì không?"

Lý Nhị khoát khoát tay: "Không có, ta động não một chút thôi là đau đầu ngay."

"Vậy ngươi tìm ta có nghĩa lý gì." Triệu Miên lạnh lùng nói: "Nói nhảm thì thứ cho ta đây không rảnh tháp tùng nhé. Người đâu, xốc đi."

Dứt lời, Thẩm Bất Từ liền đi tới trước mặt Lý Nhị.

Lý Nhị vội vàng nói: "Ấy ấy ấy, ta đi mà, xốc đau cánh tay ta lắm."

Đợi Lý Nhị đi đến cổng, bỗng nhiên Triệu Miên gọi hắn lại: "Cái người trong lòng ngươi, Trương cô nương."

"Triệu cô nương." Lý Nhị nghiêm túc chỉnh lại cho y: "Là Triệu cô nương."

Triệu Miên 'À' một tiếng: "Cô ấy chết bệnh lúc mấy tuổi?"

Lý Nhị cúi đầu, tinh thần chán nản: "Lúc cô ấy ra đi chỉ vừa mới qua sinh nhật mười sáu tuổi. Ta còn nhớ rõ ngày hôm đó, sau khi làm cá về nhà, cô ấy đã..."

"Đủ rồi." Triệu Miên không vui cắt ngang: "Ngươi nhớ kỹ thật đấy."

Lý Nhị trợn mắt, nhìn Triệu Miên một cách khó hiểu: "Đó là người trong lòng của ta, sao ta lại không nhớ rõ cho được."

Triệu Miên nói bâng quơ: "Chỉ mong là cái gì ngươi cũng nhớ thôi."

Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm Triệu Miên dọn dẹp hành lý xong thì đưa Lý Nhị rời khỏi Trùng Châu, đi thẳng về kinh thành Đông Lăng.

Chuyến đi này có hai toa xe ngựa, một chiếc sang trọng sáng loáng để Triệu Miên ngồi với Chu Hoài Nhượng. Cái còn lại mộc mạc để hành lý có thêm Lý Nhị và Thẩm Bất Từ trông giữ.

Càng đến gần kinh thành càng phải chú ý cẩn thận, giấu kín hành tung. Khi cách kinh thành Đông Lăng khoảng chừng năm mươi dặm, đoàn người Triệu Miên rẽ vào một con đường nhỏ thưa thớt.

Khác với địa thế bình nguyên ở Nam Tĩnh, ở Đông Lăng núi non trùng trùng, thôn quê có không ít rừng rậm đầm lầy, nhiều khí độc, vô số các loại sâu bọ có cánh lại còn có độc nên khi hành tẩu bên ngoài lại càng phải cẩn thận hơn.

Nam Tĩnh là địa điểm văn vẻ, là nơi có nhiều trường và nhà văn nhà thơ. Bắc Uyên đẩy mạnh phát triển võ thuật, hàng trăm ngàn binh mã có thể tấn công từ hàng ngàn dặm. Lý do Đông Lăng dùng cổ cũng liên quan nhiều đến địa thế.

Chạy được nửa ngày đường, Triệu Miên ra lệnh cho mọi người dừng bên bờ sông nghỉ ngơi, tiện thể dùng bữa trưa luôn.

Dù Thái tử điện hạ có dùng bữa ở nơi núi rừng hoang vắng cũng không thể làm cho qua loa được. Chu Hoài Nhượng dỡ xoong nồi từ chiếc xe ngựa mà Lý Nhị đang ngồi, thêm cả rau thịt trứng và cá đã mua ở Trùng Châu trước đó, cuối cùng là cái muôi trong tay Thẩm Bất Từ - người duy nhất trong đoàn biết nấu ăn.

Thẩm Bất Từ thân là ám vệ chốn Đông cung, lúc đầu chỉ cần cam đoan mình ra ngoài làm nhiệm vụ không chết đói là được, khả năng nấu nước chỉ giới hạn đến chỗ chỉ biết nấu chín nguyên liệu. Nhưng trước một tháng lúc Thái tử chuẩn bị rời kinh thành, bệ hạ đã cố ý triệu kiến hắn, mỉm cười nói: "Bất Từ, ngươi đến bộ phận thượng thực bồi dưỡng một tháng được không, trẫm cho ngươi thêm bổng lộc."

Tóm lại, tất cả cũng chỉ vì người cao quý không gì sánh bằng kia, nhận hết ngàn vạn sủng ái từ Thái tử điện hạ.

Thẩm Bất Từ vào bộ phận thượng thực kết quả cũng khá khả quan. Gà được bọc trong lá sen rồi nướng trong đất, chỉ một lúc sau hương thơm ngào ngạt đã khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Chu Hoài Nhượng mở lá sen ra, nghiêm túc để nó lên bàn, thậm chí còn dùng thêm rau tươi để tổ điểm: "Mời công tử từ từ thưởng thức."

Triệu Miên nói: "Chia ba phần, ăn chung với nhau đi."

"Ba phần?" Lý Nhị chờ mong hỏi: "Vậy ta ăn cái gì?"

Triệu Miên chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Ta chỉ nói dẫn ngươi đến kinh thành chứ không hề nói muốn lo cơm cho ngươi."

Chu Hoài Nhượng còn tốt bụng nhắc nhở: "Bên kia có sông, ngươi có thể ăn cá."

Lý Nhị nói: "Ta chỉ biết làm cá thôi chứ có biết bắt cá đâu."

Tuy nói là vậy nhưng bị ép phải kiếm sống nên Lý Nhị vẫn phải xuống sông.

Nước sông đầu xuân mát lạnh chuyển từ ấm sang lạnh, trong đến mức có thể nhìn thấy cát đá dưới đáy sông, Lý Nhị đi tới đoạn nông, nước không còn không tới mắt bắp chân hắn. Chỉ thấy hắn cúi người lục lọi một lúc lâu, cả người đen nhẻm không có dấu hiệu phai màu.

Triệu Miên không nhìn người Lý Nhị nữa, hỏi Thẩm Bất Từ: "Gần đây Phụ Tuyết lâu ở Bắc Uyên có tin tức gì không"

Phụ Tuyết lâu ở Bắc Uyên cũng giống như Vạn Hoa Mộng Nam cung tại Đông Lăng hay viện Thiên Cơ ở Nam Tĩnh vậy. Cao thủ tuyệt đỉnh của Bắc Uyên phân nửa là trực thuộc Phụ Tuyết lâu, những người này đều có tuyệt kỹ, ẩn tàng trong bóng tối, im lặng nằm vùng ngay nơi đất khách quê người như ---- Tây Hạ, Đông Lăng, thậm chí cả Nam Tĩnh cũng có bóng dáng của bọn chúng.

Không có bàn tay tình báo của Phụ Tuyết Lâu, Tây Hạ đã không bị Bắt Uyên tiêu diệt chỉ trong hai năm ngắn ngủi.

Thẩm Bất Từ nói: "Không có." Hắn dừng một chút: "Gần đây không có tin tức nào của Phụ Tuyết lâu ở Bắc Uyên."

Triệu Miên hừ lạnh một tiếng: "Trốn cũng kín đấy."

Lúc này chàng làm cá họ Lý đang bận rộn hồi lâu cuối cùng cũng có thu hoạch. Chỉ nghe ầm ầm một trận, Lý Nhị đi khỏi bờ sông, trong ngực còn ôm một con cá trích vung đuôi nhảy điên cuồng, trông ít nhất cũng phải năm sáu cân.

Lý Nhị đem cá đi về phía Triệu Miên, cả người thì ướt nhẹp. Bộ quần áo ướt sũng dính sát vào ngực, lộ ra làn da đen gầy rắn chắc, hắn lắc đầu làm giọt nước bắn tung tóe cả lên: "Ta dùng lửa của các ngươi được không?"

Triệu Miên không trả lời xe như ngầm đồng ý.

Lý Nhị chắp tay hành lễ với Triệu Miên một cái coi như cảm ơn, ném con cá trích lớn sang một bên rồi vừa vặn bộ đồ ướt sũng vừa nói: "Thật ra ta không thích cá, ngày nào cũng ăn nên ngán rồi." Hắn quay sang người chỉ nhìn là biết tốt tính hơn chủ nhiều - Chu Hoài Nhượng: "Tiểu huynh đệ, ta có thể dùng cá để đổi cánh gà trong chén ngươi không?"

Chu Hoài Nhượng cũng không phải ngốc: "Ai biết cá ngươi nướng ăn có ngon không mà đổi."

"Ngươi thử là biết ngay mà." Lý Nhị bắt đầu thành thạo mổ bụng cá trích ra: "Đúng rồi, ngươi có ăn cay không?"

Coi như Triệu Miên cũng hiểu rõ khẩu vị của Chu Hoài Nhượng. Khẩu vị Chu Hoài Nhượng là kiểu chuẩn đặc trưng của Nam Tĩnh, không thích đồ ăn nồng mùi cay hay dầu mỡ. Còn đa số người Đông Lăng thì lại hoàn toàn khác, thích cái vị tê tê cay cay, giống như nấu ăn mà không có gia vị vậy.

Câu hỏi này của Lý Nhị... hỏi cứ như cho có.

Chu Hoài Nhượng vừa định trả lời thì Triệu Miên đã lên tiếng: "Ăn cá làm gì, gà không thỏa mãn ngươi được sao?"

Điện hạ đã lên tiếng luôn rồi, Chu Hoài Nhượng nào không dám nghe: "Đúng vậy, ta không ăn cá, chỉ ăn gà thôi!"

Lý Nhị nhún nhún vai, giống như không thèm để ý: "Ồ."

Dùng cơm trưa xong, cả nhóm cơm nước no nên lại tiếp tục lên đường. Triệu Miên đọc sách trong xe ngựa, Chu Hoài Nhượng ngồi một bên hầu hạ nước trà.

Phía trong xe ngựa cực kỳ rộng rãi, thậm chí còn bày biện một bàn trà và thêm tủ sách nhỏ. Trên bàn trà đặt trái cây mứt hoa quả, Triệu Miên ngồi phía sau, một tay chống má, tay kia cầm cuốn binh pháp.

Chu Hoài Nhượng rửa sạch đống táo rồi dúi vào tay Triệu Miên hỏi: "Điện hạ, sao người không cho thần đổi với Lý Nhị vậy?"

Triệu Miên lật trang sách: "Ngươi nghĩ sao --- Cô không ăn táo."

Chu Hoài Nhượng bèn rút lại, suy nghĩ: "Chẳng lẽ sẽ hạ độc sao?"

"Vì khẩu bị của ngươi quá Nam Tĩnh nên rất dễ bại lộ thân phận của chúng ta," Triệu Miên bực bội không nhịn được nữa: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi."

Chu Hoài Nhượng bị mắng vẫn cứ cười hì hì: "Hóa ra là vậy, điện hạ thông minh thật đấy. Nhưng mà thật ra không phải thần thích ăn cá, mà thần biết điện hạ thích ăn cá nên muốn đưa cho điện hạ."

Phụ hoàng từng dùng ba chữ 'ngốc bạch ngọt' để hình dung Chu Hoài Nhượng, ngài còn nói người như vậy có sức hấp dẫn đặc biệt lắm, nhưng Triệu Miên nhìn thế nào cũng không ra. nhưng đối mặt với nụ cười hồn nhiên đó của cậu, không hiểu sao cơn giận dữ của Triệu Miên cũng vơi đi.

Mặc dù Chu Hoài Nhượng ngốc bạch ngọt nhưng chưa hề báo y một lần nào.

Giọng Triệu Miên vẫn bình tĩnh như cũ: "Cô cũng không thích ăn cá đến mức vậy đâu."

Ngoài xe ngựa, Thẩm Bất Từ cưỡi tuấn mã màu đen, vững vàng đi từ từ trên đường, không chỉ trông chừng hai chiếc xe ngựa mà còn phải quan sát tình hình xung quanh, dù chỉ một động tĩnh rất nhỏ cũng không thể bỏ qua được.

Sau giờ ngọ đường bắt đầu hẹp dần quanh co, trên đường chỉ còn mỗi nhóm người bọn họ. Cây tĩnh lặng không một ngọn gió, trên đường chỉ nghe tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn.

Đột nhiên, một trận gió thổi đến khiến lá cây vang lên tiếng xào xạc. Tai Thẩm Bất Từ khẽ động một cái, mơ hồ bắt được trong gió một tia khí tức không tầm thường.

Hắn ghìm ngựa lại, ngó nghiêng, bình tĩnh phân tích từng động tĩnh nhỏ. Mãi đến khi đã xác định rõ mới quay ngựa lại, bẩm báo với điện hạ: "Công tử, có người theo dõi chúng ta."

Chu Hoài Nhượng hạt táo trong miệng ra phụt một cái: "Á!"

Trong lòng Triệu Miên khẽ xao động: "Ngươi chắc chứ?"

Thẩm Bất Từ gật đầu xác nhận: "Thuộc hạ chắc ạ, ít nhất hai người. Hai tên này thân thủ không tầm thường, bộ pháp nhẹ nhàng, có thể là nữ."

"Thích khách đó!" Chu Hoài Nhượng vội vàng bảo vệ trước mặt Triệu Miên: "Hộ giá! Nhanh hộ giá! Lão Thẩm ngươi còn ngơ ra đó làm gì, mau kêu ảnh vệ dò đường phía trước để về thôi!"

"Đừng hoảng." Triệu Miên đẩy cái đầu Chu Hoài Nhượng sang một bên, bình tĩnh nói: "Chưa chắc tên 'thích khách' này nhắm vào ta."

Y xa nhà nửa năm từ Nam Tĩnh đến Đông Lăng nhưng chưa bao giờ thấy thích khách gì cả ---- Lão già nham hiểm Vạn Hoa Mộng thì khỏi phải nói, vì y không thể loại trừ khả năng này được.

Cho dù thân phận y có bị bại lộ thì người Nam Tĩnh cũng không động đến y, cả Đông Lăng và Bắc Uyên cũng thế. Thích khách sớm không tới muộn cũng không tới, y vừa tóm được tên làm cá thì lại đến, vừa đẹp để nói rõ vài vấn đề.

"Không tới vì điện hạ á?" Chu Hoài Nhượng ngơ cả người: "Lẽ nào tới vì thần sao?"

Vẻ mặt Triệu Miên phức tạp: "Thảo nào lúc trước phụ hoàng nói ngươi làm thư đồng cho Cô lại bị Thừa tướng phản đối thôi rồi, suýt chút nữa hai người còn cãi nhau."

Lần đầu tiên Chu Hoài Nhượng nghe chuyện này, mặt mũi trắng bệch, lẩm bẩm: "Cái gì? Thần phạm sai lầm ngất trời đến vậy sao..."

Thẩm Bất Từ nói: "Ý điện hạ là, có thể tên 'thích khách' đến vì Lý Nhị."

Chu Hoài Nhượng lại càng ngơ ngác hơn: "Nhưng hắn chỉ là một tên làm cá thì có gì đâu mà hành thích?"

Nếu thích khách không muốn mạng của Lý Nhị vậy có thể là muốn bảo vệ tính mạng của hắn.

Triệu Miên quyết định thật nhanh: "Có một cách đoán được ý đồ người khác." Y nhìn về phía Thẩm Bất Từ: "Nhìn ánh mắt của ta để làm việc."

Thẩm Bất Từ đáp: "Vâng, điện hạ vất vả rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.