Chương trước
Chương sau
Edit: Bưởi | Beta: June

***

Ngươi có thích ăn cá không?

Thẩm Bất Từ thân là hộ vệ Đông cung của Nam Tĩnh, có thể hắn không phải là đối thủ của quốc sư Đông Lăng nhưng để đối phó với một tên làm cá thì vẫn dư sức. Một nén nhang sau khi Triệu Miên ra lệnh, lúc Lý Nhị đang trên đường về nhà thì đột nhiên bị tròng vào bao tải không kịp cảnh giác, tiếp sau đó là bị đưa vào phòng Triệu Miên.

Sau bình phong vang lên tiếng tách trà va chạm, Chu Hoài Nhượng biết điện hạ không kiên nhẫn đợi được nữa, hai mắt mở to, hốc mắt cay đến mức suýt nữa thì trào nước mắt.

Khi ở bên ngoài tất nhiên chuyện ăn uống sẽ không sánh được như ở Đông cung, nhưng Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ vẫn đang cố gắng hết sức để duy trì cuộc sống cao quý của Thái tử điện hạ. Chẳng hạn như ít Xuân Nhánh này, hậu vị ngon tuyệt, hương vị như gió xuân, là đặc sản trên chốn Nam Kinh, là hàng thượng phẩm mà ngay cả danh gia vọng tộc, quyền quý cũng khó tìm thấy được, loại tốt nhất chỉ có trong hoàng cung mà thôi.

Trong phòng hương trà khắp bốn phía, thấm vào phế phủ phảng phất như ý xuân vô tận, năm tháng như tĩnh lặng đi --- Nếu phía bên ngoài bình phong không có cái thứ đang giãy dụa trong bao tải thì tốt biết mấy.

Thẩm Bất Từ nói: "Công tử, đã đưa người đến rồi."

Triệu Miên đáp: "Theo ý của ngươi thì trên người tên này không có võ công à?"

Tên làm cái: "Hm..hm..hm..."

Thẩm Bất Từ nói: "Không có."

Triệu Miên lại hỏi: "Không có thật hay nhìn không thấy có?"

Thẩm Bất Từ cẩn thận nhớ lại tình cảnh khi ấy. Lúc hắn đi sau lưng Lý Nhị, theo như phân phó của điện hạ, phải cố tỏ ra chút động tĩnh, nào nhờ Lý Nhị chỉ quay đầu lại nhìn như người bình thường nên hắn mới ra tay.

Động tác của hắn không nhanh không chậm, vừa đủ cho một nam tử trưởng thành phản kháng. Đúng là Lý Nhị có phản kháng thật nhưng chỉ có sức lực chứ không thể nói đó là kỹ xảo gì, không giống như người có võ nghệ.

Thẩm Bất Từ nói: "Chắc là không có thật."

Tên làm cá: "Um um, um um um...!"

Vì miệng bị nhét vải nên hắn vẫn cứ u u như vậy nửa ngày. Triệu Miên bị phiền nên đưa tay ra hiệu cho Thẩm Bất Từ tháo vải và bao tải cho Lý Nhị.

Miệng tên Lý Nhị vừa được tự do, hắn lập tức la toáng lên không quan tâm gì nữa: "Cứu mạng với -------- bắt cóc giết người, có ai tới đây không ---"

Triệu Miên không muốn nói chuyện với tên làm cá nên đánh mắt sang Chu Hoài Nhượng.

Chu Hoài Nhượng đi tới ngồi xổm xuống cạnh Lý Nhị, mùi cá tanh rình làm người ta không ưa lại xộc vào mặt. Cậu nhìn chằm chằm Lý Nhị cả một lúc lâu. Lý Nhị bị cậu nhìn chằm chằm lâu đến mức cả người run lên nhưng hắn vẫn không quên tiếp tục thăm dò cầu cứu: "Cứu với?"

Chu Hoài Nhượng đang muốn xem xem trên mặt Lý Nhị có chỗ nào hơn người, tiếc là tìm nửa ngày mà vẫn không thấy đâu. Cậu thở dài, ngửa đầu nhìn Thẩm Bất Tử đang áp chế Lý Nhị: "Cho ta xem tay của hắn với."

Thẩm Bất Từ cầm hai cánh tay của Lý Nhị, ép hắn đưa tay ra.

Chu Hoài Nhượng trừng hai mắt nhìn chằm chằm hai cổ tay Lý Nhị, chuyên tâm như giống hệt hồi còn bé mỗi chơi với điện hạ rồi gây chuyện. Chỉ thấy mày cậu càng lúc càng chau lại với nhau, khoảng cách hai mắt càng ngày càng gần, nhưng cũng chỉ thấy một làn da đen nhẻm như trước.

Chu Hoài Nhượng không từ bỏ: "Lão Thẩm, chúng ta chuyển sang cái đèn bên cạnh đi ---- Ta không tin!"

Sau bình phong vang lên tiếng tách trà va chạm, Chu Hoài Nhượng biết điện hạ sắp hết kiên nhẫn chờ đợi nữa, hai mắt lại càng trợn to hơn đến mức hốc mắt đau muốn trào nước mắt.

Dưới uy thế của điện hạ và sự cố gắng không ngừng, cuối cùng cậu cũng thấy được sợi dây tơ hồng trên cổ tay tên Lý Nhị giống với điện hạ y đúc.

"Tìm thấy rồi, có dây tơ hồng thật này." Chu Hoài Nhượng hô to: "Công tử, chính là hắn!"

Đằng sau tấm bình phong im lặng giây lát sau đó mới vang lên một chữ 'ừ' khó mà phân biệt rõ cảm xúc.

Chu Hoài Nhượng hỏi Lý Nhị: "Vị đại ca này, ngươi tên là Lý Nhị hả?"

Lý Nhị lắc đầu lia lịa: "Không phải ta không phải ta, các người nhận nhầm người rồi."

"Phản ứng này đã nói lên đó chính là ngươi. Lý Nhị, ta biết ngươi rất sốt ruột, nhưng ngươi đừng lo, từ từ nghe ta nói." Chu Hoài Nhượng nói chuyện hết sức đàng hoàng: "Chúng ta đều đã biết ngươi bị quốc sư chọn trúng, trên cổ tay có sợi dây tơ hồng, trong người có cổ độc, công tử nhà ta cũng như ngươi... ngươi hiểu ý ta không?"

Lý Nhị như bừng tỉnh đại ngộ: "Á, mấy người đến ép hôn sao."

Chu Hoài Nhượng hơi ngơ ra: "Ép cái gì?"

"Ta không muốn ta không muốn cưới, ta không muốn cưới ta không muốn đâu." Lý Nhị kích động, nếu không phải đang bị Thẩm Bất Từ đè xuống thì hắn đã nhảy dựng lên: "Tha cho ta một mạng đi ta xin đấy, chỉ cần không thành thân thì cái gì ta cũng làm ----"

Chu Hoài Nhượng càng ngơ hơn: "Ngươi không muốn? Ngươi không muốn thì tới Thanh Huy Lâu làm gì?"

"Đi tìm các người để từ hôn."

Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng quay mặt nhìn nhau. Sau khi dò xét xong, Chu Hoài Nhượng hỏi: "Ngươi có biết đối tượng từ hôn là ai không?"

"Ai ta cũng không cưới."

Chu Hoài Nhượng liếc trộm sang phía bình phong, gần như dùng giọng u ám nói: "Dù y là... là... một đại mỹ nhân khó gặp?"

"Không cứu, đẹp gì cũng không sánh bằng Triệu cô nương của ta." Lý Nhị cứ một mình líu lo không thôi: "Vì Triệu cô nương mà ta khổ sở giữ tấm thân trong sạch này ba mươi hai năm trời, sao có thể vì trúng cổ mà tùy tiện giao ra được, ông trời đúng là không có mắt mà ----"

Chu Hoài Nhượng nhịn không được hỏi: "Triệu cô nương là ai?"

"Là con gái nhà bán đậu hũ sát vách, từ nhỏ đã đặt một nụ hôn đính ước rồi. Mặc dù nàng đã..." Lý Nhị đau khổ nhắm hai mắt lại: "Xin các đại ca tha cho ta đi, có ép cũng không thành cơm lành canh ngọt đâu!"

Chu Hoài Nhượng không ngờ tên làm cá lại nặng tình nặng nghĩa như thế bèn nhắc nhở hắn: "Ngươi không cưới, nếu không tìm được giải dược thì ngươi sẽ chết đấy."

Tên làm cá mở mắt ra, hiên ngang lẫm liệt: "Đại trượng phu thà chết chứ không chịu khuất nhục, Lý Nhị ta cận kề cái chết cũng không dưới. Tới đi, đánh chết ta đi."

Chu Hoài Nhượng ngây người ra. Là ảo giác của cậu hả, sao cậu cảm thấy chuyện bị ép buộc dây tơ hồng này Lý Nhị khuất nhục còn hơn cả điện hạ nhà mình nữa?

"Nếu các ngươi vẫn cứ ép cưới, bây giờ ta sẽ chết cho các người xem." Lý Nhị nhìn trái nhìn phải, rõ là chẳng thèm đếm xỉa gì: "Ta đụng đầu, treo xà ngang, dùng nồi sắt hầm mình tới chết."

Chu Hoài Nhượng không biết phải nói gì nữa. Cậu nhìn phía sau tấm bình phong, đánh giá sắc mặt điện hạ: "Điện hạ, người xem.."

Thái tử điện hạ thích màu vàng cam nhàn nhạt, hôm nay cũng mặc đồ màu hoa tùng trông như phấn vàng của cây tùng hoa, làm nổi bật dung mạo quý như ngọc, chói lòa như minh châu.

Lúc này đây, Điện hạ luôn được mọi người vây quanh hình như cũng hơi ngơ ra, trong giọng nói còn mang theo nét khó lòng tin được: "Hắn... hắn ghét bỏ ta sao?"

Chu Hoài Nhượng gãi gãi đầu: "Cái này. . ."

Chu Hoài Nhượng nhận được khâm điểm của thánh thượng để 'làm bạn với Thái tử', tự nhận là cùng một thế hệ với nhau, không có ai hiểu thái tử hơn cậu.

Thái tử điện hạ xuất thân cao quý, dung mạo tuấn tú như vậy, cho dù không lộ ra thân phận với người khác cũng có thể khiến cho bao nam sinh thiếu nữ đem lòng ái mộ. Từ trước đến nay chỉ có điện hạ ghét bỏ người ta chứ chưa bao giờ đến lượt người ta ghét bỏ điện hạ.

Nói đến chuyện dây tơ hồng, rõ ràng với điện hạ đó là sự khuất nhục, nhưng việc có một mỹ nhân từ trên trời rơi xuống như vậy, với Lý Nhị thì chẳng phải chuyện vui sao.

"Công tử bớt giận." Chu Hoài Nhượng nói nhỉ: "Tại tên làm cá chưa thấy người thôi, chờ hắn may mắn thấy được dáng vẻ của người, tất nhiên hắn..."

Ánh mắt Triệu Miên nhìn Chu Hoài Nhượng như nhìn một kẻ ngốc: "Chúng ta còn chưa thăm dò lai lịch của hắn mà ta phải cho hắn thấy mặt thật sao, ta đâu có ngu."

Y đứng lên, bước tới tấm bình phong. Lý Nhị cũng phát hiện phía sau tấm bình phong có động tĩnh, hai người nhìn nhau cách một bức bình phong, Triệu Miên chỉ thấy một cái bóng đen lớn. Y vốn định nhìn đối phương từ trên cao xuống nhưng lại phát hiện hóa ra tên làm cá này lại cao hơn mình cả nửa cái đầu.

Lý Nhị nhìn bóng người mờ ảo sao bức bình phong, từ phía khe hở thấy được một đôi giày bó kim sắc.

Hắn hỏi: "Ngươi là... 'công tử'?"

"Là ta."

Lý Nhị ngẩn người, còn càu nhàu hơn: "Giọng hay cũng vô dụng thôi."

Triệu Miên lạnh lùng đáo: "Ta không chê ngươi thì thôi ngươi còn dám chê ta sao? Thế nào, buộc dây tơ hồng cùng với ta oan ức cho ngươi lắm phải không?"

Lý Nhị nói thật: "Ngươi có hỏi ta như vậy thì ta vẫn còn oan ức."

Triệu Miên đang muốn bộc phát thì lại nghe Lý Nhị nói: "Nhưng ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi có chê ta không?"

"Ngươi nói xem." Triệu Miên bước về phía trước một bước, lòng thành ý thật, nói ra từ tận đáy lòng: "Ta thì chê ngươi muốn chết rồi đấy."

Lý Nhị lại thở phào một hơi: "Vậy có phải ta không cần cưới ngươi nữa không?"

Triệu Miên nghe câu này còn điên tiết hơn, đây là lời của một tên làm cá nói với y ư? Nhưng suy đi nghĩ lại, thân phận mình là gì, hoàn toàn chẳng cần thiết phải chấp nhặt với thể loại người này làm gì cả.

Điều kiện tiên quyết là, người này thật sự chỉ là một tên giết á.

Triệu Miên nói: "Ta sẽ không ép ngươi thành hôn với ta."

Trốn qua một kiếp niềm vui đến quá đột ngột khiến Lý Nhị không dám tin: "Thật sao?"

Triệu Miên đáo: "Quân tử nhất ngôn."

Lý Nhị cảm động luôn miệng nói cảm ơn với phía bình phong: "Công tử người đúng là một người tốt, nhất định tương lai có thể sống đến trăm tuổi, con cháu đầy đàn." Hắn nhìn Thẩm Bất Từ rồi lại nhìn sang Chu Hoài Nhượng: "Các ngươi cũng thế."

Khóe miệng Chu Hoài Nhượng giật giật: "Đa tạ."

"Ngươi đi được rồi đó." Triệu Miên lạnh lùng nói: "Về chờ chết đi."

Ánh mắt Lý Nhị lại nhìn sang phía bình phong, khổ sở nói: "Mặc dù ta không sợ chết nhưng thật ra cũng không muốn chết. Chắc ngươi cũng không muốn chết đúng không?"

Triệu Miên không để ý tới hắn nữa mà chỉ lẳng lặng xem xem tên đen nhẻm này còn muốn bày ra trò gì nữa.

Dường như Lý Nhị cho là y đã đồng ý: "Xem ra, chúng ta đã trở nên đồng lòng luôn rồi?"

Triệu Miên nhíu mày: "Đồng lòng?"

Dưới tình huống như vậy mà Lý Nhị vẫn còn cười một tiếng: "Là không cãi nhau, cùng đi đoạt giải dược của quốc sư đấy."

Nụ cười này, sao đột nhiên lại khiến cho Triệu Miên cảm thấy không đúng lắm.

Đoạt? Tên này quả nhiên là người Đông Lăng.

Bây giờ hoàng đế Đông Lăng quá lắm cũng chỉ là một tên bù nhìn, thái hậu kia mới là người nắm giữ triều chính. Quốc sư là sư đệ đồng môn với thái hậu, dùng từ dưới một người trên vạn người để hình dung cũng không quá chút nào.

Thái hậu Đông Lăng rất dung túng cho người sư đệ này, chỉ cần sư đệ không làm chuyện gì khiến Đông Lăng vong quốc thì thích sao cũng được, Quốc sư Đông Lăng vẫn là một nhân vật hung tàn khó mà nắm bắt được. Người dân của Đông Lăng ai ai cũng biết nếu như làm trái ý với mong muốn của Quốc sư sẽ có kết cục gì, nhẹ thì mình sống không bằng chết, nặng thì liên lụy đến diệt cả một gia tộc.

Nếu Lý Nhị là người sinh ra và lớn lên ở Đông Lăng, chỉ cần nghe hai chữ 'quốc sư' sẽ lập tức sinh lòng kính sợ chứ nào dám đối nghịch với lão như thế.

"Không thành hôn thì ngoài việc chờ chết ra thì chỉ có nước đi tìm thuốc giải thôi, chúng ta làm gì có lựa chọn khác." Dường như Lý Nhị đoán được suy nghĩ trong lòng Triệu Miên, nói: "Dù sao ta cũng là một kẻ cô độc một thân một mình, người trong nhà đã chết từ lâu, ta sợ cái đếch gì."

Triệu Miên mỉm cười đáp: "Nếu muốn tìm giải dược thì bọn ta dựa vào bản thân là được, đem theo ngươi thì có ích gì. Ngươi giỏi lắm hả?"

Lý Nhị nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi có thích ăn cá không?"

Đáng ghét, y thích ăn lắm.

Triệu Miên nói: "Vậy bây giờ ngươi làm cho ta con cá. Nếu ngươi làm tốt thì ta có thể cân nhắc đưa ngươi theo."

Lý Nhị hoàn toàn tin tưởng: "Được, cho cá lên."

Triệu Miên nói: "Ngươi trùm bao tải rồi mổ."

Lý Nhị: "Ta trùm bao tải thì sao mà mổ?"

Triệu Miên bật cười: "Quen tay hay việc. Ngươi làm cá hai mươi năm rồi, chẳng lẽ còn không làm được việc mắt mù tâm không mù hả?"

"Cái đó..." Vẻ mặt Lý Nhị trở nên khó xử: "Để ta thử, thử cái đã."

Không lâu sau, Chu Hoài Nhượng đã chuẩn bị cá, thớt và dao nhà bếp cần thiết để làm cá.

Lý Nhị bị đẩy tới trước bàn, trên đầu lại bị trùm bao tải lên như cũ. Hắn cầm lấy con dao làm bếp, trong tay xoay xoay xong cười nói: "Cầm êm tay lắm."

Chỉ thấy tên giết hít một hơi thật sâu, cầm con cá còn sống trong tay, lấy cán dao đánh nó bất tỉnh rồi loại bỏ vảy cá, mổ bụng moi nội tạng ra ---- cả quá trình được thực hiện suông mượt rất thành thạo.

Xong chuyện, Lý Nhị chờ mong nói: "Sao nào, ta làm cá được chứ hả?"

Chu Hoài Nhượng thì thầm bên tai Triệu Miên: "Công tử, hình như hắn là người làm cá thật đấy ạ."

Triệu Miên im lặng một lúc sau mới ra lệnh cho Thẩm Bất Từ: "Dẫn hắn đi đi."

"Hả? Lại dẫn ta đi đâu nữa, mấy người rốt cuộc có muốn đưa ta đi tìm thuốc giải không vậy!" Lý Nhị vừa bị kéo vừa không cam lòng la hét miễn cưỡng: "Tốt xấu gì cũng cho một câu chắc chắn đi chứ -------"

"Nhớ dẫn hắn đi tắm." Triệu Miên ghét bỏ nhăn mũi lại: "Hắn thối quá."

Lý Nhị: "..."

Sau khi tên làm cá bị mang đi, Chu Hoài Nhượng hỏi: "Điện hạ, chẳng phải trước đó ngài bảo nếu tra không ra thì phải tra tấn hắn nghiêm khắc mà, sao không đánh nữa ạ?"

"Không vội. Nếu tên làm cá này thật sự có thân phận khác thì sớm muộn gì cũng lộ ra sơ hở thôi." Triệu Miên ngừng rồi lại nói: "Với cả, phụ hoàng không thích hành vi tra tấn nghiêm khắc."

Chu Hoài Nhượng cười nói: "Quả nhiên điện hạ vẫn không muốn làm chuyện mà bệ hạ không thích mà."

Gần đây cứ liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốn rất nhiều công sức, Triệu Miên có chút mệt mỏi, nhíu mi lại hỏi: "Phía bên Bạch Du có tin tức gì chưa?"

Thẩm Bất Từ đáp: "Bạch thần y đã nhận được tin điện hạ trúng cổ, nàng đề nghị điện hạ sớm khởi thành về phía kinh thành Đông Lăng, Bởi vì thảo dược quý hiếm cần để điều chế thuốc giải chỉ tìm thấy trong phủ của Vạn Hoa Mộng ---- phủ Nam Cung, nàng cũng đang tất bật trên đường đến kinh thành đợi điện hạ."

Tâm trạng Triệu Miên ổn hơn một chút: "Nếu đã nói vậy thì nàng vẫn có biện pháp giải cổ này, đúng là không phí cơm Đông cung." Nói rồi còn lườm Thẩm Bất Từ một cái.

Thẩm Bất Từ: "..."

Triệu Miên nói: "Dọn dẹp đi, mai lên đường."

Chu Hoài Nhượng hỏi: "Điện hạ, chúng ta có đem theo Lý Nhị không?"

Triệu Miên không hề do dự: "Mang luôn. Trước khi ra khỏi thành, các ngươi tra hỏi tên Lý Nhị này kỹ lại một chút."

Vừa rồi y thăm dò ép sát từng chút một, tên làm cá trông có vẻ bị động cứ liên tục nói lảm nhảm không thôi, nhưng thật ra hắn có mục đích rất rõ ràng, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, xem ra hắn đã có chuẩn bị từ lâu.

Một tên làm cá bình thường có thể có được trình độ này sao? Nếu mà y tin thì y cũng không xứng mang họ Triệu.

Lý Nhị: Ta không chấp nhận bất cứ ai ép hôn đâu, dù người đó là đại mỹ nhân đi chăng nữa.

Chu Hoài Nhượng: Dù y là Miên Miên sao.

Lý Nhị: Miên Miên thì được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.