“Cô ta không thiểu năng trí tuệ thì là gï?”
Bạc Ngạn Thiên đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đi tới trước mặt Bạc Tiêu Dương nói: “Là một người đàn ông, trước hết phải có một tổ ấm, sau đó mới đến sự nghiệp, phải biết bảo vệ tổ ấm nhỏ của mình thì ra ngoài mới có thể làm nên nghiệp lớn!”
Bạc Tiêu Dương nói với vẻ đầy giễu cợt: “Ông à, chẳng phải từ trước đến nay con chỉ là bệ đỡ cho Bạc Tuấn Phong thừa kế sao? Bảo vệ gia đình nhỏ thì mới có thế làm nên nghiệp lớn? Con chẳng hy vọng gì vào quyền thừa kế nhà họn Bạc cả”
Từ ngày cậu ta sinh ra thì chữ “Tiêu” vốn đã không thế sánh ngang với chữ “Tuấn rồi Giống như sự khác biệt giữa vợ cả và vợ lẽ cũng cách nhau đến vài dặm, “Cho dù Bạc Tuấn Phong là người thừa kế đi chăng nữa thì con và Bạc Minh Lâm cũng đều có phần, ông cũng sẽ không thiếu của các con một đồng”
Bạc Ngạn Thiên lại nị sao?”
“Tư duy của Vân Giai Kỳ thật sự bị suy giảm “Ông đã xem báo cáo bệnh lý của cô ấy rồi, như vậy không phải quá rố rồi sao?”
“Mặc dù tư duy của cô ta giờ đã bị suy giảm như thế này, không lâu nữa, ông sẽ đưa Bạc Vũ Minh và Cung Bắc trở về. Tiêu Dương, bây giờ ông sẽ cho con hai lựa chọn. Một là con hủy bỏ hôn ước với cô ta, trả cô ta về nhà họ Cung. Hai là, cưới cô ta, trông nom cô ta cho tốt, một khi con đã xác định cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355204/chuong-1436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.