Chương trước
Chương sau
Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu hôm nay chú gọi điện cho con chỉ để muốn đón cô ấy về, vậy thì chú không cần nói nữa!”
“Cậu…”
“Chính là như vậy” Nói xong Bạc Tuấn Phong liền cúp máy, khởi động xe, lái theo hướng tới nhà tang lễ.
Anh phải sắp xếp tang lễ xong càng sớm càng tốt.
Lúc này, ở nhà họ Lục.
Trần Khánh Linh thấy báo tang của nhà họ Mộ trên các mặt báo và các phương tiện thông tin truyền thông lớn, cảm thấy rất vui mừng liền gọi điện cho mẹ của cô ta Trần Khánh Linh là con gái ngoài giá thú của Mộ Khánh An, vì thế cô ta và Mộ Ngọc My là chị em cùng cha khác mẹ.
Năm đó, Mộ Khánh An có rất nhiều người phụ nữ bên ngoài, nhưng chỉ có mẹ của Trần Khánh Linh là Trần Tuyết Như đã sinh ra Trần Khánh Linh dưới sự đe dọa của vợ Mộ Khánh Anh.
Thật đáng tiếc đứa trẻ sinh ra lại là con gái.
Nếu như là con trai, Trần Tuyết Như đã có thể nhờ con mà trở thành phu nhân nhà họ Mộ rồi.
Mẹ của Trần Khánh Linh làm người thứ ba nhiều năm như vậy, chưa từng có cơ hội trở thành vợ chính thức chính bởi vợ của Mộ Khánh An quá lợi hại, bây giờ bà ta đã chết, đương nhiên Trần Khánh Linh cũng cảm thấy rất vui vẻ!
“Mẹ, mẹ đã nghe tin gì chưa? Cuối cùng mụ già đó cũng đã chết rồi”
“Chết rồi sao?”
Trần Tuyết Như vừa mới trở về sau chuyến du lịch nước ngoài, không biết ở trong nước đang xảy ra chuyện gì, mới nghe qua, bà ta sững sờ: “Sao lại vô lý thế được…”
“Không phải Mộ Ngọc My và đã kết hôn với Bạc Tuấn Phong sao?
Trong đám cưới, đột nhiên lại có người lao ra tạt axit vào cô ta. Mụ già đó, vội vàng đứng ra chắn cho con gái nên bà ta bị bỏng rất nặng, được đưa đến bệnh viện không bao lâu thì qua đời”
Trần Như Tuyết cười lạnh qua điện thoại: “Coi như bà ta chết cũng có ý nghĩa! Dù sao con gái của bà ta cũng chẳng chịu thua kém, gả cho Bạc Tuấn Phong rồi, sau này trở thành phu nhân của nhà họ Bạc. Cũng không uống công bà ta dùng tính mạng đế đánh đổi *Mẹ, mụ già kia chết rồi, không phải mẹ lại có hy vọng sao?”
“Hahal Con tưởng răng nhiều năm như vậy Mộ Khánh An ở bên ngoài có ít phụ nữ sao? Thế nhưng, mụ già kia đã không còn nữa thì người có cơ hội ngồi lên vị trí phu nhân nhà họ Mộ nhiều nhất chính là mẹ”
‘Bà ta không thể để tuột mất cơ hội này được.
“Linh à, con phải có mối quan hệ tốt với Mộ Ngọc My, không thì ít nhất bề ngoài cũng phải là có quan hệ tốt”
Trần Khánh Linh khinh thường nói: “Con làm sao mà có quan hệ tốt với cô ta được chứ?”
“Mẹ nghe nói, con có một người bạn, tên Vân Giai Kỳ gì đó đúng không? Không phải cô ta được gả cho nhà họ Bạc sao?”
“Đúng vậy ạ”
“Không phải người ta vẫn có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn sao.
Mặc dù vẫn luôn thù ghét con nhưng bọn con đừng quên bọn con có chung một kẻ thù!”
Trần Khánh Linh nghe những lời này không tình nguyện nói: “Vâng, con biết phải làm thế nào rồi ạ”
“Linh, ngoan! Đợi đến ngày mẹ đường đường chính chính trở thành phu nhân nhà họ Mộ rồi, con sẽ không phải mang cái danh con gái ngoài giá thú nữa”
Bạc Tiêu Dương từ phòng làm việc trở về phòng.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Giai Kỳ liền đứng dậy.
Khi cô nhìn thấy là Bạc Tiêu Dương, sắc mặt cô dịu đi, rồi lại ngồi xuống Bạc Tiêu Dương đột nhiên bước đến bên cô, lăng lẽ ôm cô vào lòng.
Cái ôm đột ngột này khiến Vân Giai Kỳ cảm thấy khó xử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.