Phòng của tôi”
“Phòng của cậu?” Vân Giai Kỳ lẩm bẩm một câu: “Vốn dĩ cậu đưa tôi đến phòng của cậu sao?”
Cô nhìn khắp xung quanh, không thể hiểu được tại sao trên khuôn mặt có sự thất vọng.
Vân Giai Kỳ cẩn thận kỹ lưỡng quan sát chữ “Hỷ” dán trên cánh cửa, lại hỏi: “Câu cũng đã kết hôn rồi sao?
Bạc Tiêu Dương nhìn cô, lặng lẽ nhau mày, do dự một lúc lâu, đột nhiên quay người lại, nhìn chữ “Hỷ” ở trên cánh cửa, bĩu môi giêu cợt, tiện tay xé nó xuống, Cậu ta không biết rằng, trí nhớ của cô đã bị giảm sút xuống như lúc còn sáu bảy tuổi, có phải điều đó sẽ xảy ra mãi không.
Nhưng trong mắt của cậu ta, Vân Giai Kỳ của ngày hôm nay, chắc chắn là một đứa trẻ vô cùng ngây thơ.
Cậu ta không còn cách nào đế nói cho cô, mình là chồng của cô.
Cô sẽ hiểu không?
Cậu ta sợ cô sẽ lo lẳng, Vân Giai Kỳ bất ngờ đến mức mở to hai mắt ra: “Cậu.
“Đi vào đi” Bạc Liêu Dương liền kiểu cô vào bên trong cắn phòng.
Căn phòng rất to, nhưng không phải cùng một kiểu dáng với phòng của Bạc Tuấn Phong, nhưng cũng là một căn nhà.
Có phòng khách, phòng làm việc, phòng ngủ, phòng tắm riêng biệt.
Cô bị Bạc Tiêu Dương đặt ngồi xuống trên ghế sô pha, nói với cô: “Cô.
ngồi yên ở đây đợi tôi”
“Cậu muốn đi đâu?”
“Ông nội gọi tôi”
“Ông nội…”
Dường như Vân Giai Kỳ đã bình tĩnh lại: “Ông cụ vừa nãy là ông nội của cậu à?”
Cô che miệng lại, có hơi chột dạ.
Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355203/chuong-1435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.