Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Canh thâu sương đẫm đêm khuya thanh tĩnh, đang ngơ ngẩn lạc vào cõi mộng, sau lưng có người lặng lẽ nằm xuống, như chú mèo con im hơi lặng tiếng, ta tỉnh ngủ ngay tức khắc, cảm thấy người nọ khẽ rém chăn giùm ta, tay còn lại luồn vào chăn vuốt nhè nhẹ mu bàn tay ta như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thấy ta không động đậy, mới dè dặt chậm rãi đem ngón tay thon dài luồn qua kẽ tay ta, mười ngón tay đan xen lòng bàn tay áp vào nhau nắm thật chặt.
Đây không phải lần đầu tiên, kể từ khi ta vào Vương phủ hàng đêm đều như vậy. Y luôn đợi ta ngủ rồi mới lén lút lẻn vào, khẽ khàng ôm ta từ đằng sau, chỉ cần ta hơi nghiêng người, y nhanh chóng buông tay, đợi ta ngủ say lại nhẹ nhàng ôm ta, thỉnh thoảng ta trằn trọc y không dám ôm ta, chỉ dịu dàng nắm tay ta, hoặc chạm vào mu bàn tay ta, thậm chí có lúc chỉ cầm một đầu ngón tay ta hoặc một đoạn ống tay áo, dường như chỉ cần chạm vào dù chỉ một chút cũng có thể khiến y an lòng.
Mà kể từ hồi trúng tên hai năm trước, ta không thể ngủ ngon thường giật mình tỉnh giấc. Giấc ngủ cực nông, chỉ cần chút tiếng động hay chút thay đổi ánh sáng sẽ lập tức tỉnh giấc, y lẻn vào trong như vậy, sao ta có thể không biết gì hết, chỉ coi như không biết, giả vờ ngủ mà thôi.
Bất luận là ngày hay đêm, y luôn ở bên cạnh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3486013/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.