Hôm sau, toàn thành Lạc Dương bãi bỏ lệnh cấm, Nhiếp chính vương hùng dũng trở về kinh thành.
Trước khi rời đi, ta quay đầu nhìn cây lựu thấp thoáng sau tháp Xá Lợi, chợt thấy lão phương trượng chùa Bạch Mã đứng trên dãy hành lang bên ngoài tháp vê phật châu niệm câu a di đà phật, lắc đầu xoay người rời đi, để lại một âm thanh mơ hồ không biết là than thở là thở dài vẳng lại từ xa, dường như ẩn chứa xót xa ưu thương.
Ta cúi đầu sửa lại làn váy, theo sau Tiêu Nhi bước lên hành liễn của Nhiếp chính vương.
Tỳ nữ đứng hầu bên cạnh vén rèm xe, ta nhấc váy đặt chân lên bậc thềm cuối cùng, đang định bước vào liễn thì thấy một đôi tay từ trong rèm chìa ra đưa tới trước mặt ta, phía sau là khuôn mặt đầy dịu dàng của Bùi Diễn Trinh, thần sắc căng thẳng sau khi nghe thấy tiếng bước chân của ta lặng lẽ tan biến: “Diệu Nhi, nàng tới rồi.” Đang định dắt tay ta đi vào, lại bị một đôi tay nhỏ bé giơ ra cản lại giữa đường, Tiêu Nhi nắm tay ta kéo đi đầy khí thế: “Mẹ, Tiêu Nhi đỡ mẹ lên.”
Ta nhân đó bước vào xe, thấy Bùi Diễn Trinh cười khẽ, nụ cười thấp thoáng vẻ cưng chiều đối với đứa trẻ, chậm rãi thu tay về mò mẫm xoa đầu Tiêu Nhi. Tiêu Nhi hình như rất không thích y đối xử với nó như trẻ con, định ngấm ngầm nghiêng đầu, chẳng ngờ sau đó nó lại không nghiêng đầu, ta lơ đãng liếc sang, mới thấy rõ cái tay còn lại của Bùi Diễn Trinh nhìn có vẻ đặt tùy ý trên vai Tiêu Nhi hình như hơi dùng chút lực ấn mạnh vào huyệt vị nào đó trên vai Tiêu Nhi, khiến Tiêu Nhi không thể nghiêng đầu, cho tới khi y cố chấp đạt được mục đích xoa đỉnh đầu Tiêu Nhi xong, mới buông Tiêu Nhi ra. Tiêu Nhi vừa thoát khỏi y, lập tức kéo ta ra xa ngồi vào một góc liễn, giận dữ trừng Bùi Diễn Trinh.
Một động tác nhỏ, ta nhìn mà không khỏi vô cùng ngạc nhiên, chưa hề nghĩ Bùi Diễn Trinh lại có lúc trẻ con như vậy, chẳng khác nào đứa trẻ bướng bỉnh.
“Đừng trừng ta, mẹ con không khỏe, không chịu nổi xóc nảy, không thể ngồi ở đuôi xe.” Bùi Diễn Trinh chậm rãi mở miệng, dường như hai mắt có thể nhìn xuyên tường thấy nhất cử nhất động của Tiêu Nhi.
Nói đoạn cầm lấy tay ta, dắt ta tới ngồi xuống chiếc sập mềm bên cạnh y, lại chìa tay sờ sờ lớp nhung tơ phủ lên thành xe đằng sau lưng ta, xác nhận chung quanh đều trải kín nệm êm mới thu tay lại, sau đó muốn vòng tay qua bả vai ta, chẳng hiểu sao, ta theo bản năng hơi rụt người lại, áp sát vào thành xe. Tay Bùi Diễn Trinh dừng lại giữa không trung, rất lâu sau, đầu ngón tay cứng đờ mới giật giật, chậm rãi thu về, lông mày hơi chau lại.
Lúc này, Tiêu Nhi lại tới ngồi cạnh ta, cảnh giác chen vào giữa ta và Bùi Diễn Trinh, tựa vào ta nói: “Mẹ đừng sợ tiểu cữu công, đã có Tiêu Nhi ở đây.”
Nghe vậy, Bùi Diễn Trinh mấp máy khóe môi, lớp sáng bóng dần dần rút khỏi khuôn mặt láng mịn như mỡ dê, lộ vẻ tái nhợt. Ảo não buông mi, chậm rãi cụp mắt.
Nhất thời, bầu không khí trong xa liễn trở nên lúng túng khó xử, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa gõ “lộc cộc” trên con đường đá. Xe hơi lắc lư chầm chậm tiến về phía trước.
“Vì sao mẹ cứ nhìn tiểu cửu công chòng chọc vậy?”
“A.”
Đến khi Tiêu Nhi ngẩng mặt lên nghi hoặc hỏi, ta mới giật mình nhận ra từ lúc vào xa liễn tới giờ ánh mắt mình chưa hề rời Bùi Diễn Trinh, bèn bối rối dời tầm mắt, lại thoáng thấy Bùi Diễn Trinh hơi ngước mắt lên, trong đó lấp lánh ánh sao đầy ẩn tình, vừa hay bắt gặp ánh mắt lẩn tránh của ta, ta hơi giật mình, như bị bắt quả tang tại trận không dám dời đi, mãi đến khi y nhẹ nhàng gọi “Diệu Nhi”, ta mới nhớ ra y không nhìn thấy ta, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyển ánh mắt ra phía ngoài xe, không nhìn y nữa.
Sau đó, bầu không khí trong liễn càng lúc càng mất tự nhiên, ta ngắm nhìn cảnh vật lao vun vút bên ngoài mành sa, sau gáy như bị kim châm, lòng cảm thấy bức bối, biết rõ y không thấy ta, nhưng bất luận thế nào cũng không có cách gì phớt lờ cặp mắt trong vắt điểm sơn kia được.
Xe chạy một mạch tới kinh thành, trừ lúc thỉnh thoảng nói chuyện cùng Tiêu Nhi, ta và Bùi Diễn Trinh không mấy trò chuyện với nhau, thi thoảng nói đôi ba câu cũng chỉ là…
“Diệu Nhi.”
“Hử.”
“Ta nhớ đây là điểm tâm nàng thích nhất, nàng ăn không?”
“Không đói.”
“Nàng lạnh không?”
“Không lạnh.”
Ngắn gọn lạnh nhạt tới cực điểm. Dù chỉ là một hai chữ vô cùng đơn giản, sau đó khóe miệng y luôn hơi nhênh nhếch, ánh mắt sóng sánh một lớp quang huy mềm mại, ta nhìn mà không biết tư vị lòng mình lúc này là gì, đành ngoảnh đi không nhìn y nữa.
Sau khi vào kinh, ta được y an trí trong Vương phủ.
Đến lúc này, ta mới biết vì sao chưa bao giờ nghe thấy trên phố có bất kỳ điều tiếng gì về chuyện Nhiếp chính vương mù, bởi vì người biết chuyện này chẳng có mấy, chỉ có vài người hầu hạ thân cận y. Nhưng thật sự thân cận y có bao nhiêu người? Mà còn trải qua huấn luyện khắc nghiệt, thuộc hạ nô bộc miệng còn kín hơn cả trai, Vương gia lại không mấy lộ diện bên ngoài, lúc lộ diện luôn có người vây quanh, mỗi tiếng nói mỗi cử động mỗi ánh mắt đều không để lộ sơ hở, khiến người ngoài hoàn toàn không hề phát hiện ra.
Nếu không nhìn thấy tận mắt, ta cũng không tin, ở đây mấy ngày, ta mới biết dưới gương mặt tao nhã kia ngoại trừ lòng đầy toan tính, còn có tranh cường háo thắng cùng cố chấp nghiêm luật thế nào.
Y không nhìn thấy, nhưng không muốn nhờ người khác làm hộ mấy việc lặt vặt, rửa mặt thay quần áo ăn cơm, đều tự mình làm.
Lần đầu tiên ăn cơm tối, hạ nhân nhanh nhẹn bày lên hơn hai mươi món ăn, lúc đầu ta tưởng rằng chắc chắn tỳ nữ kia gắp thức ăn cho y, nhưng, không ngờ, y lại tự mình gắp thức ăn, động tác tuy chậm nhưng vô cùng chuẩn xác không mảy may sai sót, mà động tác chậm rãi kia còn tôn thêm vẻ tao nhã cao quý của y.
Qua vài bữa cơm, ta mới phát hiện thì ra vị trí thứ tự bày những món ăn này đều cố định, y đã thuộc đã nhớ rõ từ lâu rồi, cho nên mặc dù không nhìn thấy, cũng có thể gắp được, nhưng, dù đũa có thể đặt vào đĩa chính xác, lại không thể bảo đảm gắp được cái gì, ví dụ như gà hầm gừng, đặt đũa vào, có khi gắp được thịt gà, có khi gắp phải gừng, bỗng dưng bị sặc y bèn chau mày.
May là y không phải kiểu người quá chú trọng khẩu vị, đối với chuyện ăn uống không xoi mói quá mức, miễn là không phải thịt lợn béo ngậy mỡ màng, y đều ăn được. Đầu bếp tất nhiên hiểu rõ khẩu vị của y, món ăn lấy rang lấy hấp làm chủ đạo, chỉ đặt trước mặt ta rất nhiều món thịt kho. Còn đồ ăn đặt trước mặt Tiêu Nhi không rời chữ “cá”. Đây vừa vặn là cái lồng của Tiêu Nhi, hoặc là cá hấp, hoặc là cá Tây Hồ ninh dấm, cá xốt, mà Tiêu Nhi cực kỳ ghét ăn cá, Bùi Diễn Trinh cũng không thích thói kén ăn này của nó, ngày nào cũng có một món cá, nhưng không ép Tiêu Nhi ăn, nếu không ăn, nét mặt y vẫn điềm nhiêm như không, vẫn thong thả điềm tĩnh, cũng không có nửa lời trách mắng nghiêm khắc, nhưng đến tối Tiêu Nhi không được ăn cơm, cho đến bữa cơm tối ngày tiếp theo mới được ăn.
Ta thấy vậy, đầu mày cau chặt, lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Thì ra trong hai năm không có ta ở bên, y đối đãi với Tiêu Nhi như vậy, Tiêu Nhi từ nhỏ đã khôn ngoan hiểu chuyện, hồi còn ở Thẩm gia, mọi người yêu thương cưng chiều còn chẳng kịp, chưa hề bắt ép nó làm bất cứ chuyện gì?
Trừ việc không ăn cá ra, Tiêu Nhi là đứa trẻ hoàn mỹ vô khuyết, không giống những đứa trẻ nhà khác nghịch ngợm xấc láo khiến mọi người đau đầu, ngược lại có lúc quá thông minh nhanh nhạy, thân thiết đến độ khiến mọi người tiếc thương nó trưởng thành quá sớm.
Đói lòng con trai, đau lòng người mẹ.
Tối hôm qua Tiêu Nhi kiên quyết không chịu ăn cá mè, như thường lệ lại bị bỏ đói hai bữa, đến sẩm tối ngày hôm nay, Bùi Diễn Trinh mới để tỳ nữ đưa Tiêu Nhi tới dùng cơm. Ta nhìn, mặc dù tức giận vô cùng, nhưng không muốn tranh cãi với y, đến khi tôi tớ bày đồ ăn, ta tự mình đặt từng món ăn lên mặt bàn.
Bùi Diễn Trinh theo thường lệ đợi đến khi nghe thấy ta ăn miếng cơm đầu tiên mới đặt đũa, nhưng nhìn y cầm đũa gắp món ăn trước mặt, tỳ nữ đứng hầu bên cạnh vô cùng sốt ruột, dường như muốn lên tiếng, bị ta nhướn đuôi mắt lườm, lập tức lanh lẹ cúi đầu ngậm chặt miệng.
Bùi Diễn Trinh đương nhiên đem miếng thức ăn kia đưa vào trong miệng, chưa đầy giây lát, đầu lông mày nhướn hẳn lên, đặt đũa xuống, hàng lông mày thon dài chau lại hơi nhếch lên, không đợi y tra hỏi trách mắng, tùy tùng đứng hầu bên cạnh nhất tề quỳ xuống.
Ta nhìn cái bát bóng loáng kia, miếng thịt Đông Pha ánh màu nước tương, lạnh nhạt nói: “Là ta bày món ăn, ăn nhiều thịt một chút mới tốt.” dứt lời, lập tức bỏ thêm vào bát y một miếng thịt chân giò béo ngậy.
Không ngờ, vừa thả miếng thịt ra, tay còn chưa kịp rút về đã bị y nắm trong lòng bàn tay, trước mặt rất nhiều tôi tớ cùng a hoàn, trước mặt Tiêu Nhi, ta nhất thời có chút bực bội, ra sức giãy giụa, y cũng không kéo mạnh, chỉ dùng ngón cái vuốt nhè nhẹ lòng bàn tay ta hai lần rồi buông ta ra, ta thu tay về, ngoài mặt vẫn điềm nhiêm như không, nhưng trong lòng phiền muộn vô cùng, lúc ngẩng đầu lên thì thấy y “nhìn” ta, nét mặt dịu dàng quyến luyến, chân mày ẩn chứa vẻ vui mừng được quan tâm mà lo sợ.
“Diệu Nhi nói tốt đương nhiên là tốt.”
Nói xong, y lại cầm đũa, ăn miếng thịt béo ngậy kia mà mặt vẫn chẳng đổi sắc, chẳng những đầu mày không chau, mà còn rảnh rỗi gửi gắm “ánh mắt” lên người ta.
Ta vốn định thay Tiêu Nhi dạy dỗ y, cái gọi là trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác, Tiêu Nhi không thích ăn cá cũng như y không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ, không ngờ bữa cơm hôm nay, y chẳng những ăn ngon lành, mà còn rất vui vẻ thoải mái, dường như hành động ta gắp thịt cho y vừa rồi đã thay đổi tâm trạng y, như rẽ mây đen nhìn thấy ánh mặt trời. Cơm nước xong xuôi, trước khi rời đi, y còn lặng lẽ cầm tay ta ở dưới bàn, không đợi ta đẩy ra đã nhanh chóng thu về, ta càng thêm phần ảo não.
Tiêu Nhi học hỏi rất nhanh, cơm trưa ngày hôm sau, ta vừa ngồi xuống, chợt nhìn thấy trước mặt Bùi Diễn Trinh đặt một đĩa cá trích, mà món chay thường đặt trước mặt y đã đổi sang đặt trước mặt Tiêu Nhi. Ta nhất thời kinh ngạc, bỗng nhớ ra hình như Tiêu Nhi tới sớm, nhất định là nó đổi rồi.
Có điều con cá này…
Còn chưa kịp cản lại, Bùi Diễn Trinh đã nuốt xuống rồi, sắc mặt theo đó mà hơi thay đổi, như bị đuôi ong vò vẽ đâm nhẹ một cái, cá trích nhiều xương, chẳng lẽ y bị xương cá đâm.
“Ngài…” Ta buột miệng nói ra, xoay người định bảo a hoàn đem giấm tới, ngẫm lại, cảm thấy bức bối vì mình lại vô thức quan tâm y, liền kiên quyết đem lời nói nuốt trở lại.
Tỳ nữ đứng hầu bên cạnh vội vàng tiến lên lấy con cá trích kia ra, nhưng bị y cản lại, một tùy tùng khác thấy thế cũng tiến lên muốn giúp y róc xương cá, vừa chạm tới sắc mặt lạnh băng của Bùi Diễn Trinh bèn giật mình hoảng sợ, lập tức lui xuống.
Thấy y lại gắp một miếng cá bỏ vào miệng, cẩn thận dùng đầu lưỡi gảy xương cá ra rồi mới ăn thịt cá, bấy giờ ta mới nhận ra y không chịu thua kém tới mức gần như cố chấp, bất kỳ sự giúp đỡ nào từ những người thương hại y mù hai mắt đều bị y kiên quyết cự tuyệt.
Mặc dù có thể dùng đầu lưỡi gảy xương cá, nhưng cá trích chẳng những nhiều xương mà còn loằng ngoằng rắc rối to nhỏ không đều, miệng mềm mại khó tránh khỏi bị xương cá đâm, ta nhìn y cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy mà không đành lòng, liền rón rén gắp con cá thả vào bát, xỉa phần lớn xương cá rồi lại rón rén đặt trở về, nếu y muốn ăn nhất định sẽ lấy.
Ai ngờ y mới ăn được hai miếng, liền đặt đũa xuống, một tiếng “cạch” khe khẽ, chân mày hơi nhíu, sắc mặt trùng xuống, lành lạnh: “Là ai khều xương?”
Chung quanh nhất thời im ắng không một tiếng động, không ai dám mở miệng.
Nghe thấy không ai thừa nhận, đầu mày hơi chau, môi nhếch thành nụ cười nhạt, như ẩn chứa âm phong, ngay khi ta cho rằng đó là điềm báo y tức giận, hàng lông mày kia lại giãn ra, trên mặt phủ một sắc hồng phấn mỏng mảnh, như kỳ lạ như quẫn bách như mừng thầm. Thần sắc ảo diệu kia lướt qua trong giây lát, nháy mắt đã thấy y khôi phục nét mặt dịu dàng yên ả, không truy tới cùng, làm như không có việc gì bê bát lên tiếp tục ăn, nhìn y thay đổi thất thường như vậy ta không khỏi trố mắt.
Mấy ngày sau, món cá đều đặt trước mặt Bùi Diễn Trinh, không phải cá trích thì là cá trắm cỏ, đều là những loại cá lắm xương, ta cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng không thấy Tiêu Nhi động tay động chân… Là người có tấm lòng nhân đạo, ta đành như lần trước lặng lẽ giúp y róc xương cá. Mặc dù lúc ăn thần sắc y có chút kỳ lạ ảo diệu, nhưng cũng không so đo rốt cuộc vì sao cá lại không có xương.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích:
[1] Thịt Đông Pha: Ở Hàng Châu có một món ăn thịt lợn xắt hình vuông từa tựa món thịt kho tàu, nhưng không có nhiều nước, khô hơn, màu sắc trông đậm đà hơn, thịt săn hơn. Người Trung Quốc đặt tên món thịt đó là “thịt Đông Pha” để tưởng nhớ Tô Đông Pha, vì ông thích ăn món này. Người ta dùng loại thịt heo, loại ba rọi tươi xắt thành miếng to bản, hình chữ nhật, rồi để vào nồi đất cùng với rượu vàng Thiệu Hưng để làm chất nước để ninh; đậy nắp cho kín hơi, ninh cho đến khi ráo nước, có màu sắc đỏ au là được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]