“Kính trình Thánh Đức bản sớ ba nguyên nhân phòng ngừa thói xấu, thần từng phụng ý chỉ Nhiếp chính vương điều tra…” Ta đọc bản tấu dài dằng dặc, Bùi Diễn Trinh ngồi bên kỷ án, một tay chống má đặt trên tay vịn ghế, tay còn lại vuốt ve đùa nghịch một ấn chương bằng đá Điền Hoàng, ta thấy y chăm chú lắng nghe, bèn không ngắt quãng, nhưng tới khi ta đọc xong cả bài sớ, nhấc bút lên đợi ghi lời phê phúc đáp của y hồi lâu, mà vẫn không nghe thấy y nói câu gì, ngay lúc ta cho rằng y còn mải suy xét cân nhắc ý kiến phúc đáp, thì hình như ta trông thấy nét u buồn sầu thương thấp thoáng trong đôi mắt y, ta đang định nhìn kỹ, thì y đột nhiên mở miệng nói: “Sao Diệu Nhi không đọc tiếp?”
Ta không khỏi kinh ngạc, rõ ràng đã đọc xong rồi.
Y nhếch miệng cười như liễu xuân phẩy vào mặt, nói: “Đã lâu không được nghe Diệu Nhi nói nhiều như vậy, ta nghe tới nhập thần, không biết quyển tấu chương kia nói những gì.”
Nhìn y nói đường đường chính chính như vậy, nét mặt hân hoan mừng vui, ta không khỏi phát cáu, đành phải đọc lại quyển tấu chương kia từ đầu đến cuối một lần nữa.
Nếu như trước kia y chỉ xuất hiện bên cạnh ta khi gần khi xa, từ sau hôm đó, có thể nói y đã chiếm hầu như toàn bộ thời gian của ta một cách trắng trợn, mặc dù y không thể nhìn thấy, nhưng lúc nào cũng có thể dùng “ánh mắt” tóm lấy ta một cách chuẩn xác, bị y “nhìn” lâu như vậy ngay trước mặt Triển Việt, ta cảm thấy rất khó chịu, bèn dứt khoát ôm chồng tấu chương đem lại đây.
Nhớ hồi Triển Việt đọc tấu chương, y rõ ràng rất chuyên tâm không nghĩ ngợi gì khác, Triển Việt vừa dứt lời, y có thể chỉ rõ đúng sai một cách chuẩn xác rồi phúc đáp từng việc một, đến phiên ta đọc bản tấu, y lại thường xuyên thất thần, nghe tấu chương mà như đang nghe kịch nam, chỉ nghe xướng âm không chú trọng câu chuyện, khiến ta chẳng biết làm sao.
Ngược lại có lúc y nhìn như đang thất thần “chăm chú” lắng nghe ta đọc tấu chương, khi bị ta trách cứ lại có thể mỉm cười thuật lại toàn bộ nội dung bản tấu, không chút sai sót, chứng minh y quả thực chuyên tâm lắng nghe.
Nhìn y như thu hồi tâm trạng lắng nghe ta thuật lại toàn bộ bản tấu, lần thứ hai mở miệng, y vẫn như vừa mới quay về từ thái hư cảnh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Diệu Nhi, ta đã bảo Triển Việt tra hoàng lịch, mùng mười tháng sau là ngày đại cát…”
Ta vội vàng cúi đầu, đột nhiên cầm lấy ấn Điền Hoàng trong tay y, vờ như đang ngắm nghía nó cắt ngang lời y: “Đá này sắc vàng óng ánh đường vân rõ nét lại nhẵn mịn, không chút tì vết, ắt là đá Điền Hoàng hảo hạng loại tốt nhất ở Thọ Sơn, chẳng trách chàng dùng nó làm ấn không muốn rời tay như vậy.”
Nói xong, ta cầm nó lên lật qua lật lại ngó trái ngó phải hồi lâu, làm như rất có hứng thú nghiên cứu tìm hiểu nó, kì thực lòng ta vô cùng bối rối động tác cứng đờ, ngay khi ta cho rằng y định đứng dậy rời đi, chợt nghe thấy tiếng thở dài vang trên đỉnh đầu: “Ta nhớ trước kia nhạc phụ đại nhân cũng thích đá Điền Hoàng.”
Ta thoáng ngừng lại, một lúc lâu sau, nghe thấy y nói tiếp: “Diệu Nhi, nàng có bằng lòng lấy ta không? Đợi sau khi sắc phong nàng, sẽ đón cha nàng và các di nương, cả Thẩm Thế Thẩm Tại từ Lâu Lan trở về được không? Trạch tử Thẩm gia và…”
Ta hoảng hốt nhìn y, không biết sắc mặt lúc này của mình ra sao, chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, trong tai vang lên những tiếng ong ong, trong đầu thoắt cái trống rỗng, lòng bàn tay nắm chặt rịn mồ hôi lạnh.
Y biết phụ thân và các di nương còn sống cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, lần đầu tiên ta giả chết bị y phá hỏng là có thể luận ra, nhưng y biết chính xác chỗ ở của bọn họ từ lúc nào vậy? Y còn biết những gì nữa?
Cõi lòng kinh hãi không biết nói gì, mãi đến khi y dịu dàng nắm lấy tay ta, ta mới hoàn hồn, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy y ra, nhưng bị y nắm chặt trong lòng bàn tay. Y gỡ từng ngón tay ta, vuốt nhẹ lòng bàn tay bị ta nắm chặt tới độ năm dấu ngón tay gần như chảy máu. Đầu mày chau lại, giọng nói thê lương: “Diệu Nhi, nàng vẫn còn sợ ta sao? Vẫn không nguyện ý tin tưởng ta… Hay là, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tái giá với ta?”
Ta không biết nên mở lời thế nào, chỉ nhìn y ngơ ngác, định dựa vào nét mặt y mà đoán ra điều gì, nhưng không thể đoán ra bất kì điều gì, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú kia hơi nghiêng nghiêng, đôi hàng lông mày ẩn chứa đau thương, mỗi cái chớp mắt, sắc mặt lại tái nhợt thêm một phần.
Ta quay đầu nhìn về xa xăm, đã gần cuối thu, trong làn gió thu hiu quạnh, láng máng trông thấy những cành cây trơ trọi hoang vu. Rất lâu sau ta mới mấp máy môi, nói giọng chua chát, “Cha thiếp và người nhà…” ta hơi dừng lại, “Chàng đừng hại bọn họ.”
“Nàng!” Chợt cảm thấy hoa mắt, y đã đứng phắt dậy: “Nàng vẫn chưa tin ta…” Y quay đầu, không đợi ta nhìn rõ thần sắc y đã rời khỏi thư phòng. Đợi ta thoát khỏi những suy nghĩ rối như tơ vò này, vội vàng đứng dậy tìm y, đã chẳng còn thấy bóng dáng y rồi.
Mấy ngày sau dường như chúng ta lại quay về quãng thời gian mới vào Vương phủ, y luôn đợi ta ngủ say rồi mới nhẹ nhàng lên giường, nhìn nét mặt bi thương của y, nhìn y khi ngủ vẫn còn chau nhẹ đầu lông mày, mà lòng ta đau đớn như bị kim đâm, nhưng không biết mở lời thế nào.
Đêm hôm ấy, nhìn bóng trăng ngả dần về tây, y vẫn chưa quay về phòng, nghĩ tới y mù cả hai mắt, đi lại khắp nơi trong Vương phủ đều dựa vào sự tính toán kỹ lưỡng từng bước chân, nhưng rất cố chấp không để người hầu kẻ hạ dẫn đường, ngộ nhỡ đi sai một bước…
Nghĩ tới đó, ta vội vàng khoác áo đứng dậy đẩy cửa muốn tìm y, không ngờ, chân vừa bước ra cửa liền trông thấy một bóng người ngồi trên thềm đá ngoài hành lang, vận áo xanh tựa vào trụ hành lang đưa lưng về phía ta, bên cạnh là một bình rượu một cái chén, trong bóng đêm hương rượu thoang thoảng thoắt ẩn thoắt hiện.
Canh khuya sương đẫm, ta sợ y cảm lạnh, bèn trở vào trong phòng lấy ngoại bào khoác nhẹ lên vai y. Đầu ngón tay vừa chạm vào bả vai y, nhìn tấm lưng y cứng đờ nhưng không hề quay đầu lại, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
Ta đứng sau lưng y hồi lâu, đứng mãi, đứng mãi chợt cảm thấy nỗi ấm ức dần nổi lên trong lòng, bèn xoay người đi về phòng. Thích kiêu ngạo thích tự phụ thích tự cao tự đại thì cứ việc, ta cần gì phải tự hạ thấp mình như vậy?
“Diệu Nhi.” Từ sau truyền tới tiếng gọi khe khẽ của y, bước chân ta càng lúc càng mau.
“A.” Nghe thấy tiếng hô khe khẽ của y, một tiếng “kịch” không biết đụng vào đâu, ta vội vàng dừng bước, quay lại thì thấy y ôm trán, mặt lộ vẻ đau đớn, ta cuống cuồng tiến tới nắm lấy tay y, hỏi: “Đụng vào đâu? Để thiếp xem nào.”
Không ngờ lại bị y ôm vào lòng, nhìn y bỏ tay ra, trên trán hoàn toàn không vết sưng đỏ: “Láu cá!” Lòng đầy tức giận ta lấy chân đạp y, lại bị y ghì chặt vào lòng.
Nghĩ tới thái độ xa cách hai ngày qua cùng với vẻ lạnh lùng lúc nãy, ta chủ động làm hòa mà y lại hờ hững, giờ còn lừa ta, chẳng hiểu sao sống mũi cay cay, nước mắt xâu thành chuỗi rớt xuống, tay chân cũng không giãy giụa nữa, dần dần buông lỏng.
“Diệu Nhi?” Y chìa tay chạm vào mặt ta, ta ngoảnh mặt, đi không muốn để y biết ta bỗng nhiên trở nên yếu đuối, lại bị y xoay người lại nhẹ nhàng ôm vào lòng: “Diệu Nhi, nàng khóc ư? Là ta không tốt, đều tại ta không tốt, ta không nên tức giận vô cớ với nàng, việc sắc phong ta sẽ không ép nàng nữa, đừng khóc…” Y ôm ta vào lòng đong đưa nhè nhẹ, chân tay có phần luống cuống.
Ta đẩy ngực y ra, giọng nghẹn ngào đứt quãng: “Nào có người như chàng chỉ hỏi đúng một lần, một chút thành ý cũng chẳng có, chàng cho rằng ai cũng thích làm Vương phi của chàng chắc?”
Người y thoáng cứng đờ. Loáng cái đã hồi thần, hai mắt lấp lánh rạng rỡ như vừa được giác ngộ: “Diệu Nhi nói…”
Trong lòng ta oán giận y, ta không cần tam môi lục sính tam cố mao lư, [1] chỉ cần y hỏi ta một lần nữa, ta nhất định sẽ đồng ý, nhưng gã này lại kiêu ngạo tới mức ấy, hỏi một lần rồi không thèm mở miệng, còn trưng ra tư thế ngạo mạn phân định Sở hà Hán giới [2] với ta, chẳng lẽ còn muốn ta, một nữ tử hỏi y có bằng lòng hay không?
Nghe ta trách móc y, y lập tức buông ta ra, lùi sau hai bước cẩn thận chỉnh lại ống tay áo, vái chào thật trang trọng, như một gã thư sinh hủ lậu ngốc nghếch cân nhắc từng câu từng chữ: “Tiểu sinh hữu lễ, không biết Thẩm tiểu thư nguyện ý hạ mình gả cho Bùi mỗ? Tuy rằng Bùi mỗ chẳng có tài cán gì, tuy nhiên tấm lòng ái mộ nhật nguyệt có thể chứng giám, quyết không hai lòng, nếu như tiểu thư rủ lòng thương xót, mong ngày sau phu thê cử án tề mi, [3] cầm sắt [4] kiêm điệp [5] cho tới trăm năm. Cổ có Trương Sưởng họa mi, Tương Như trộm ngọc, Diễn Trinh bất tài, chẳng có của nả nên hồn, chỉ có một quốc gia bên người, nếu Thẩm tiểu thư rủ lòng thương xót, Diễn Trinh nguyện khuynh quốc làm sính.”
Nghe y nói như vậy, ta có chút dở khóc dở cười, khi nghe tới bốn chữ cuối cùng “khuynh quốc làm sính”, trái tim khẽ run, ngẩng đầu nhìn y, thấy sắc mặt y vẫn như cũ không có gì bất thường, hàng lông mày ẩn chứa ý cười đong đầy tình ý vô cùng chờ mong.
Ta xị mặt, hai mắt sưng húp, đợi y cầu hôn xong, nếu như đồng ý ngay lập tức có hơi ngốc, bèn giả vờ trang nghiêm nói: “Đừng nói đùa, đợi ta cân nhắc kỹ lưỡng đã.”
Nhìn y xoay người định rời đi, ta cuống cuồng, buột miệng gọi: “Diễn Trinh…”
“Sao?” Y nhíu mày quay lại.
Ta cúi đầu, giọng nói ngập ngừng lí nha lí nhí như muỗi kêu: “Thiếp nguyện ý.”
Còn chưa nói xong, chớp mắt cánh môi đầu lưỡi đã bị bao phủ nuốt toàn bộ vào trong miệng y…
Ban đêm, ta tựa vào vai Bùi Diễn Trinh, mặc y dùng ngón tay vuốt những lọn tóc lấm tấm mồ hôi, lướt dọc theo hàng lông mày sống mũi, lặp đi lặp lại mấy lần, ta nói: “Diễn Trinh, thiếp từng cầu nguyện trước Đức Phật, nếu sinh thời cả nhà đoàn viên mỹ mãn, nhất định tắm rửa trai giới tới miếu dâng hương tự mình chép tụng “kinh Kim Cương”. Hiện giờ nguyện ước đã thành, thiếp định, hai ngày sau sẽ cùng chàng tới chùa Dũng Tuyền ngoài kinh thành lễ tạ, được không?”
Tay y đang vuốt nhè nhẹ thắt lưng ta như có như không, nghe vậy chợt ngừng lại, ngay sau đó cảm thấy y tựa cằm lên đỉnh đầu ta, cười dịu dàng nói: “Đương nhiên đi lễ tạ rồi. Có thể một lần nữa nghe thấy Diệu Nhi cười, ngửi thấy mùi hương của Diệu nhi, Diệu Nhi hiện giờ khỏe mạnh bình an đã may mắn lắm rồi, nếu không được Phật Tổ phù hộ, Diễn Trinh nào dám yêu cầu xa vời?”
Ta chìa tay nâng khuôn mặt nghiêng nghiêng của y lên: “Chuyến đi này một là lễ tạ, hai là cầu nguyện, mong sao độc tố trong người chàng sớm loại trừ, hai mắt khôi phục như xưa.”
Y lấy tay ta đặt lên môi y hôn, nói: “Trước giờ vạn vật đều có chỗ lợi chỗ hại, không nhìn thấy gì chưa chắc đã là chuyện xấu…”
Không đợi ta nghe rõ, y đã cười nhẹ, cúi người cướp lấy toàn bộ hơi thở của ta.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích:
[1] Tam cố mao lư: Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.
[2] Sở hà Hán giới: dòng sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.
[3] Cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
[4] Cầm sắt: vợ chồng hòa hợp.
[5] Kiêm điệp: thời cổ đại có loài chim tên là kiêm điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh vào nhau thì mới cùng bay được, kiêm điệp được gọi là chim liền cánh, dùng để chỉ phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]