Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
“Diệu Nhi tiếu? Tên này thực tao nhã.” Bùi Diễn Trinh liếc nhìn ta, giọng không cao không thấp không nhanh không chậm lan truyền trong gió, một hạt mưa chạy dọc theo tán ô chậm rãi rơi xuống, thấm vào lớp đất bùn ẩm ước bên bờ đê, yên lặng không một tiếng động.
“Rào rào.” Con trâu bên dưới lúc lắc đầu, tiếp tục lội nước bước lên bờ.
Bùi Diễn Trinh đưa ô cho người hầu bên cạnh, chìa tay ra ôm Thẩm Tiêu. Bánh trôi chớp chớp đôi mắt trong veo ươn ướt, cuộn tròn người lại như chú mèo con ngoan ngoãn dịu dàng mặc cho Bùi Diễn Trinh ôm xuống lưng trâu, ngập ngừng khẽ gọi một câu: “Tiểu cữu công.”
Bùi Diễn Trinh hơi chững lại, lông mày khẽ chau lại, nhưng tay vẫn rất tự nhiên ôm bánh trôi vào lòng, thay nó lau đi lớp sương mù ẩm ướt trên mặt, sau đó mới buông ra.
Bánh trôi gọi hai câu “tiểu cữu công” kia khiến ta kinh hồn bạt vía, cái gọi là hiểu con không ai bằng mẹ, tuy bánh trôi là đứa bé ngoan ngoãn, nhưng bình thường ngoại trừ Tống Tịch Viễn hay cười tít mắt mà gian trá có thừa ra, thì không mấy thân cận với những người khác, đặc biệt là Bùi Diễn Trinh. Không hiểu vì sao nó ai cũng không sợ, chỉ e ngại duy nhất Bùi Diễn Trinh – một thư sinh tao nhã lịch sự ôn tồn lễ độ. Mỗi lần gặp Bùi Diễn Trinh liền như chú mèo trắng bị cắt râu sửa móng luôn an phận thủ thường không nói nhiều, lúc mới học nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3485983/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.