Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Sở dĩ nói Tống Tịch Viễn tự tạo nghiệp là vì, ta nhìn con chuột bị quay tròn trong tay bánh trôi thấy quen quen, nhìn kỹ lần nữa, đó chẳng phải là con chuột hang mấy ngày trước Tống Tịch Viễn mang tới tặng bánh trôi sao. Con chuột hang này tròn lẳn lại xinh xắn dễ thương, ngày thường luôn nằm trong một cái lồng tròn bằng nan tre, hôm nào phấn khởi vui vẻ thì đạp cái lồng chạy tung tăng, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ thì cũng tạm coi là chăm chỉ ngày đi ngàn dặm. Có điều cái lồng kia bị cố định bởi một cái giá đỡ, bất luận nó ra sức chạy thế nào, trừ việc kéo cái lồng tròn kia quay “vèo vèo” làm trò tiêu khiển cho người ngoài cười, còn lại đều như xe cát dã tràng, cuối cùng chỉ phí công chạy tại chỗ mà chẳng được tấc vuông nào cả.
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy con chuột này thật xui xẻo, bèn nói với bánh trôi: “Tiêu Nhi, thả con chuột này đi.”
Bánh trôi nhìn nhìn ta, lại nhìn Tống Tịch Viễn vẫn thành thành thật thật đứng nguyên ở đó không hề nhào tới, thấy Tống Tịch Viễn bị khí thế của nó trấn áp, bèn nới lỏng cung tên thả tay ra, quay đầu cười ngọt ngào với ta, trong nụ cười có vài phần tranh công của tráng sĩ chiến thắng trở về.
Ta mỉm cười chìa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh xắn, khen ngợi nó: “Giỏi lắm, ngày mai mẫu thân sẽ đưa con một thanh kiếm gỗ đào, như vậy mới xứng, khí thế hơn cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3485982/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.