Tô Hiển Nhiên nhìn Đỗ Đức Trí, hai mắt cô vốn còn đỏ ửng nên trong càng thêm đáng thương, thúc thít nói.
" Em không muốn ốm nghén. . . " nói xong hai mắt cô càng đỏ ửng. . . cô không hề nghĩ bản thân phải chịu cực hình như vậy.
Đỗ Đức Trí xoa xoa đầu cô. . . không lẽ anh nói rất ít phụ nữ mang thai phải ốm nghén, nói chính xác ốm nghén là chuyện của thời xa xưa hiện tại chỉ có mỗi cô còn mang thai mà ốm nghén như vậy. . . chính là làm sao anh đành lòng đả kích vợ cưng của anh đây.
Đỗ Đức Trí ' khụ ' nhẹ một tiếng nói.
" Không sao ráng chịu vài ba ngày rồi hết có được hay không? "
" Chỉ vài ba ngày thật sao? " Tô Hiển Nhiên đáng thương hề hề nhìn Đỗ Đức Trí hỏi.
Đỗ Đức Trí gật đầu.
Anh cảm thấy từ ngày sống chung với Tô Hiển Nhiên, anh lại là một cao thủ nói dối nha.
Tô Hiển Nhiên mím môi, gật nhẹ đầu không nói gì nữa. Nếu chỉ một vài ngày thì cũng quá tốt rồi. . . làm cô còn nghĩ như những người phụ nữ ở trái đất. . . ốm nghén ít nhất là một tháng mới xong a.
Đỗ Đức Trí đau lòng xoa nhẹ đầu cô mới nói.
" Nhiên Nhiên, ngày mai anh và Vinh bắt đầu đi làm. "
" A!? " thật sự phải sống xa nhau sao?
" Anh và Vinh trước tiên sẽ xin việc ở đâu đó gần đây, người làm sáng người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116383/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.