Đỗ Đức Trí nhìn bụng Tô Hiển Nhiên, tay anh khẽ truyền vào một chút hơi ấm. . . cảm giác được nguồn nhiệt từ tay đang không ngừng hấp thụ, môi anh câu lên vui vẻ, đứa bé rất khỏe mạnh.
Nhậm Thừa Vinh nhìn Đỗ Đức Trí đang không ngừng truyền nhiệt vào mày anh nhíu chặt hỏi.
" Chúng ta có cần đi làm không? "
Đỗ Đức Trí thở một hơi nói.
" Cần, nhưng phải có một người làm buổi sáng, người lại làm buổi tối, chỉ có như vậy Nhiên Nhiên mới an toàn. " hiện tại tuy bào thai chưa đủ lực để kết nối với những nguồn năng lượng xung quanh để hấp thụ nhưng sẽ có vài nguồn năng lượng dò xét.
Tuy ở đây rất an toàn, và anh tin chắc mấy năm qua không một ai biết chuyện anh ở tinh cầu Lavin.
Nhậm Thừa Vinh gật đầu nói.
" Nào Nhiên Nhiên tỉnh tôi sẽ nói. "
" Ừ! "
Đỗ Đức Trí lại cúi đầu nhìn Tô Hiển Nhiên, trong lòng không khỏi thầm hỏi.
' Nhiên Nhiên. . . nếu sau này ở tinh cần này không còn an toàn cho chúng ta nữa em có bằng lòng đi cùng anh và Vinh không? Đi về một nơi mà không ai dám làm gì chúng ta. . . đi về một nơi chỉ thuộc riêng chúng ta. . . '
-----
Ngủ thêm hai giờ, Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy vào lúc chín giờ sáng, hai mắt cô lim dim mở ra mờ mịt nhìn trên nhìn dưới, cảm giác khó chịu thật khó chịu.
Cô đang ốm nghén sao? Sao lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116382/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.