" Nhiên Nhiên đừng ăn nói vớ vẩn nữa, việc hủy bỏ hôn ước không. . . " ' dễ ', chính là còn chưa nói hết câu Tô Hiển Nhiên đã nói.
" Hay là cậu Kiều quên mất bản thân đã nói gì vào ngày hôm qua, có cần tôi để cậu Kiều nghe lại hay không? " dừng một chút, Tô Hiển Nhiên cười như không cười nói.
" Đừng có nói như là bản thân đúng rồi, trước khi anh nói thì phải dùng não nghĩ xem bản thân nói có đúng không trước đã. "
" Nhiên Nhiên, hôn ước là chuyện của. . . "
" Của ai? Cho dù tổ tiên có quay về đứng trước mặt tôi, bắt tôi lấy anh tôi cũng không lấy đó, làm gì được tôi nào? " Tô Hiển Nhiên nheo mắt lại nói tiếp.
" Cho dù anh có quỳ lại cầu xin thôi, thì vĩnh viễn tôi cũng không bao giờ lấy anh. "
Kiều Hà Quang mím môi, muốn nói, nhưng lại không nói được câu nào, anh thật sự rất kinh ngạc. . . kinh ngạc đến nỗi muốn cãi lại lời nói của Tô Hiển Nhiên cũng không thể.
Tô Hiển Nhiên nhìn Kiều Hà Quang một lúc, cười như không cười bước vào trong nhà, theo sau cô là Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí.
Kiều Hà Quang nhìn cánh cửa đóng chặt lại, hai tay anh nắm chặt thành quả đấm đến nỗi móng tay ghim vào da thịt rỉ máu.
Anh nhất định không bỏ cuộc. . . lúc trước. . . anh chán ghét Tô Hiển Nhiên. . . nhưng hiện tại, anh nhất định sẽ bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116349/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.