" Anh là cái thá gì mà cấm tôi, có cút thì anh phải cút đi mới đúng, thứ hèn mọn. . . " Kiều Hà Quang còn chưa nói xong, thì thanh âm êm dịu nhưng lời nói sắc bén đến đáng sợ vang lên.
" Tôi thật không biết cậu Kiều đây là đang nói bản thân mình cút hay nói ai a? " dừng một chút, Tô Hiển Nhiên lú đầu ra khỏi áo khoác của Đỗ Đức Trí nói tiếp.
" Thứ hèn mọn. . . là đang chỉ bản thân mình sao? " ánh mắt Tô Hiển Nhiên sắc bén đến nổi có thể dọa run người.
Kiều Hà Quang vốn còn đang vui vẻ được gặp Tô Hiển Nhiên, vốn anh còn định nói này kia với cô để cô ghét bỏ hai người đàn ông bên cạnh thì miệng muốn cười cũng không thể cười, môi mấp máy muốn nói cũng không thể nói.
Hai mắt anh trừng to kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên đang lú đầu ra dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh.
" Nhiên. . . " một từ ' Nhiên ' nữa còn chưa kịp thốt ra thì anh liền bị Tô Hiển Nhiên chặn lại.
" Dừng. "
" Nhiên cái gì mà Nhiên, chúng ta không thân nhau đến nỗi dùng tên thân mật để gọi, hay anh quên hết phép tắt lễ nghi rồi sao Cậu Kiều! "
Cho dù bản thân cô rất muốn làm gì đó để giúp cho những người đàn ông bị áp bức ngoài kia, nhưng có những người luôn ỷ y thân phận của mình mà tự cao tự đại thì không cần phải nể mặt hay giành lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116348/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.