Trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có cu nhóc đang i a một mình, tự trò chuyện với bản thân đến là vui vẻ.
Lục Nhiên Trí nhìn Mẫn Tuế, người đó cũng nhìn anh. Thời điểm Mẫn Tuế cho là Lục Nhiên Trí sẽ không trả lời mình thì anh lại lên tiếng.
“Sẽ mệt chứ.” Lục Nhiên Trí nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Mẫn Tuế, hành động dịu dàng như thể đối xử với vật trân quý cuối cùng trên đời.
Mẫn Tuế theo phản xạ cau mày, trong lòng cũng cảm thấy buồn bực.
Tiếp đó lại nghe thấy Lục Nhiên Trí nói: “Vậy nên em phải ngoan một chút. Con còn nhỏ như thế mà còn ngoan hơn cả em, sao em là người lớn mà còn không hiểu chuyện bằng con vậy.”
Mẫn Tuế vừa nghe là cảm thấy khó chịu, “Em không hiểu chuyện chỗ nào hả?”
“Thức khuya, không uống nước, không mặc quần áo ấm…”
“Dừng ——” Mẫn Tuế vừa nghe Lục Nhiên Trí liệt kê thẳng thừng nhiều như vậy, vội vàng kêu thôi, tay che miệng Lục Nhiên Trí, hung dữ nhìn anh, “Không cho phép nói.”
Cu nhóc được Mẫn Tuế ôm, nhìn bố với ba, lại liếc nhìn tay của ba đặt trên miệng bố thì ngay tức khắc cũng bắt chước vươn tay đặt lên tay Mẫn Tuế, còn cười rất thích chí.
Mẫn Tuế: “…”
Miệng Lục Nhiên Trí bị một lớn một nhỏ che lại.
“Pá, bó, Diệc Diệc! Cùng chơi!” Cu nhóc rất phấn khích nói.
Mẫn Tuế: “…”
… Con trai ơi, chẳng lẽ hai ba con ta đang chơi cái trò bịt chết bố con sao?
Mẫn Tuế buông tay ra ngay, kèm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-sau-mang-con-di-nhan-than/260136/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.