Tất nhiên là không thể ngủ trên nền nhà.
Sáng sớm hôm sau lúc Mẫn Tuế tỉnh lại, người đàn ông đêm qua ngủ bên cạnh giờ đã không còn ở đây. Duỗi tay ra lần sang bên, vẫn còn hơi ấm lưu lại, hẳn là vừa mới rời giường không lâu.
Mẫn Tuế trở lại phòng của mình, cu nhóc đã không còn ở phòng, chắc là đã được Lục Nhiên Trí bế xuống tầng.
Dưới tầng một, cu nhóc đang ngồi trên thảm, xung quanh bày rất nhiều đồ chơi, trên cần cổ mềm mềm còn buộc một cái yếm, trên tay bưng một cái bát nho nhỏ, ngoan ngoãn tự xúc từng thìa bột cho mình ăn.
“Chào buổi sáng con trai ơi. Bố con đâu rồi?” Mẫn Tuế đi đến bên cạnh cu nhóc hỏi.
“Pó đi rồi ~” cu nhóc lúng búng một miệng bột thơm ngon, đáp.
Mẫn Tuế đáp một tiếng, chính cậu cũng đến bên bàn ăn bưng một bát cháo thịt, về lại phòng khách học cu nhóc ngồi xuống thảm.
Dì Chu từ phòng bếp đi ra, thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên thảm ngoài phòng khách ăn sáng.
Mẫn Tuế thấy dì Chu, nheo mắt cười nói với dì: “Chào buổi sáng dì Chu.”
“Chào Tuế Tuế, thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Có còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Dì Chu hỏi.
Mẫn Tuế lắc lắc đầu, “Không ạ, chỉ hơi nghẹt mũi thôi.”
Mẫn Tuế bị bệnh, đến bất ngờ mà đi cũng mau.
Dì Chu gật đầu, “Bây giờ dì ra ngòai mua thức ăn, trưa với tối nay cậu muốn ăn gì? Dì đi mua một thể.”
“Lục Nhiên Trí không về ăn ạ?” Mẫn Tuế hỏi.
“Buổi trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-sau-mang-con-di-nhan-than/260137/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.