Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Mẫn Tuế buông bút vẽ xuống, đá rơi dép rồi nằm xuống giường, cậu ngáp một cái, cũng không biết bác sĩ kê cho cậu thuốc gì mà bây giờ vô cùng buồn ngủ. Vừa chạm vào gối là cậu buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nặng nề ngủ thiếp đi.
Chờ khi cậu tỉnh dậy đã không biết là mấy giờ rồi, đầu óc mê man hỗn loạn, chậm một lúc mới xỏ dép xuống tầng.
Dưới tầng một có tiếng nói, có nữ có nam. Mẫn Tuế đứng ở chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng hai và tầng một ló đầu ra ngoài xem.
Lục Nhiên Trí và cu nhóc đã về. Cu nhóc được một người phụ nữ trung niên xa lạ ôm trong lòng, Lục Nhiên Trí ngồi một bên, trên một cái ghế sô pha khác có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ai đấy nhỉ? Mẫn Tuế tò mò dòm xuống.
Lục Nhiên Trí như cảm ứng được điều gì, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai, bắt gặp ánh mắt của Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế lập tức rụt đầu lại, đang muốn về phòng nằm tiếp, vừa mới xoay người thì sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân lên tầng. Tiếp đó lại nghe thấy tiếng Lục Nhiên Trí vang lên: “Dậy rồi à?”
Mẫn Tuế dừng chân xoay người lại, cười hì hì nhìn Lục Nhiên Trí, đảo mắt một vòng, “Vừa mới dậy. Cái đó, không phải tôi cố ý nhìn trộm mọi người đâu nhớ, anh đừng có mắng tôi.”
Lục Nhiên Trí buồn cười nhìn cậu, đi đến trước mặt Mẫn Tuế, sờ thử trán cậu, cảm thấy không nóng nữa thì mới yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-sau-mang-con-di-nhan-than/260135/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.