Sáng sớm hôm sau, Mẫn Tuế ôm chăn ngẩn người ngồi trên giường. Cu nhóc đã tỉnh, ngoan ngoãn ngồi một bên tự mình chơi đồ chơi, không ồn ào không quậy phá, nhìn thấy ba dậy vô cùng vui vẻ nhào vào lòng Mẫn Tuế.
“Bá ba!”
Mẫn Tuế bị cu nhóc nhào đến lấp đầy lồng ngực, cậu hít mũi một cái, “Con trai à, sao mỗi ngày cu con đều tỉnh giấc sớm như vậy hả, trách giường không thơm sao.”
“Bó, bé nói, bá ba chơi.” Cu nhóc ôm cổ Mẫn Tuế, bi bô nói.
Mẫn Tuế cảm thấy đầu có hơi đau, lắc lắc, giọng khàn khàn: “Con vừa mới nói gì vậy? Ba không nghe rõ.”
Lục Nhiên Trí đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy Mẫn Tuế dậy rồi, anh đi tới bên giường nói: “Rửa mặt xong thì xuống tầng ăn sáng, đợi lát nữa chúng ta mang bé con ra ngoài chơi.”
Mẫn Tuế lại khịt khịt mũi, phản ứng chậm rì, “Ơ? Cái gì cơ?”
Lục Nhiên Trí nghe ra Mẫn Tuế mang giọng mũi, nhíu mày sờ trán Mẫn Tuế, trán có hơi nóng.
“Sao vậy?” Mẫn Tuế ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên Trí.
“Em sốt rồi.” Lục Nhiên Trí nói, bất ngờ đặt tay lên cổ Mẫn Tuế kiểm tra nhiệt độ.
Mẫn Tuế bị hành động của Lục Nhiên Trí dọa sợ, theo bản năng rụt ra sau.
Lục Nhiên Trí thu tay về, đứng thẳng người nói với Mẫn Tuế: “Em không nhận ra mình sốt sao? Bản thân không khỏe mà cũng không biết?” Giọng điệu trách móc.
Mẫn Tuế sờ trán mình, không cảm thấy nóng, “Không có mà, tôi có thấy nóng đâu.”
Lục Nhiên Trí nghe vậy, túm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-sau-mang-con-di-nhan-than/260134/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.