Thức ăn vừa nấu xong cũng là lúc U Minh Thượng trở về. Trần Hiểu Ngưng cũng không nháo để cho hắn nghỉ ngơi một chút, dù sao một mình hắn quản lý không ít việc chắc hẳn cũng rất mệt mỏi rồi.
Ngược lại, U Minh Thượng lại cảm thấy hơi kì lạ, con nhóc này hôm nay có vẻ gì đó không được bình thường cho lắm, hơn nữa trong lúc ăn cơm còn tốt bụng gắp đồ ăn vào chén hắn, ánh mắt của cô nhìn hắn đầy thương hại và tội nghiệp càng làm hắn muốn nổi da gà lên luôn rồi.
Trần Hiểu Ngưng từ khi nghe được câu chuyện kia thì trong lòng cũng phần nào cảm thông cho U Minh Thượng, hắn còn nhỏ mà đã phải lăn lộn để sinh tồn đúng là không dễ dàng chút nào, đạt được thành quả như ngày hôm nay lại càng khỏi phải nói....
U Minh Thượng thấy cô đang chìm đắm trong đống suy nghĩ vớ vẩn của mình, hắn giơ tay búng vào trán cô:-" Hừ, nghĩ bậy bạ cái gì đó, mau ăn cơm đi!"
- " A..."- Trần Hiểu Ngưng ôm trán, ánh mắt ai oán trừng hắn, uổng công cô còn cảm thấy hắn đáng thương, cô đây là quên mất bài học đắt giá ngày hôm qua rồi sao?
- " Thiếu gia, Trầm tiểu thư tới!"- Dì Vương nói nhỏ vào tai U Minh Thượng. Đáy mắt của hắn hơi tối đi nhưng không biểu hiện gì nhiều, khẽ mở miệng:-" Cho cô ta vào đi!"
- " Được rồi!"- Dì Vương gật đầu, đi ra mở cửa.
Trần Hiểu Ngưng nhìn theo bóng của bà, lại lâm vào trầm tư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-chinh-doi-dich-xin-dung-keo-ta-vao/2187340/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.